Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 516



Cô ngồi một mình ăn qua loa bữa cơm chiều, từ lúc tám giờ cô đã ngồi ngóng đợiđến 9 giờ 30! Anh có thói quen lúc 9 giờ 30 sẽ đến nơi này với cô!

Đồng hồ báo thức đã điểm chín giờ 15 phút, nhưng vẫn chưa thấy anh đến!

Quan Tĩnh khoác một chiếc áo bông, ngồi co ro làm tổ ở trong ghế sofa, nghĩmuốn chờ thêm một lúc nữa, hi vọng sẽ có kỳ tích, anh sẽ xuất hiện!

Ngồi một mình, giống như hồi nhỏ, cô lại cầm lấy chiếc gương, nói chuyện vớingười trong gương!

"Nhìn bộ dáng của cô kìa, một bộ mặt đói khát, có phải cô rất muốn người đànông ấy phải không? Nếu tối hôm nay người đàn ông ấy không tới tìm cô, khôngchạm vào cô, cô sẽ khó chịu lắm có phải hay không?"Một giọng nói đầy châm chọcvang lên, với nụ cười cực kỳ nhạo báng với người ở trong gương!

"Không phải, tôi không phải là cô gái như vậy, cho dù là anh ấy không chạm vàotôi, chỉ cần mỗi ngày có thể đến thăm tôi, tôi cũng đã cực kỳ thỏa mãn rồi !Bởi vì tôi thích anh ấy, thật sự rất thích anh ấy!" Người trong gương để lộ vẻngượng ngùng giống như một cô gái nhỏ, nụ cười mang vẻ cực kì thẹn thùng! Sauđó lại nói với vẻ thực nũng nịu: "Kỳ thực thì tôi cũng đã sớm coi mình như vợcủa anh ấy rồi, anh ấy chính là chồng của tôi! Cuộc đời này tôi cũng sẽ khôngcòn có người đàn ông nào khác nữa! Làm người vợ chờ đợi chồng mình trở về nhà,chờ đợi được chồng mình thương yêu, chẳng lẽ lại điều sai hay sao?"

Vẻ mặt giống như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt, lập tức biến thành bộ dáng của mộtcô chị cả luôn nhìn rõ cuộc đời, tiếp tục nói trào phúng: " Bản thân cô thậtsự rất nhớ anh ta, nhưng anh ta thì đâu có coi cô là bà xã của mình cơ chứ.Người mà anh ta thích chính là Phó Vũ Nghê kia, so với cô đều xinh đẹp hơn,thân hình cũng đẹp hơn, mọi thứ nếu đem so với cô, Phó Vũ Nghê đều xuất sắchơn

hừ, cô còn ở đấy mà mộng tưởng hão huyền làm gì?"

Người trong gương thu hồi lại bộ dáng châm chọc, lập tức tủi thân rơi lệ."Tôibiết anh ấy không thích tôi, tôi biết hai chúng tôi sẽ không có kết quả, vậythì hãy để cho tôi được nằm mơ thôi, cũng không thể được sao? Tuổi thanh xuâncủa người con gái cũng chỉ có hạn thôi, thời gian nằm mơ cũng chỉ có hạn, trảiqua quãng thời gian này, tôi cũng sẽ không nằm mơ nữa!"

Cô đã chuẩn bị tư tưởng rồi, nếu Tưởng Vũ Hàng kết hôn với người phụ nữ khác,như vậy cô sẽ từ chức, rời bỏ công việc ở MBS, tìm việc làm ở một chỗ khác,bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, nhưng sau này cô cũng sẽ không bao giờ đề cậpđến chuyện tình yêu nữa!

Cả quãng đời còn lại, hàng ngày cô sẽ hồi tưởng lại từng chút từng chút khoảngthời gian đã sống cùng với anh, dựa vào những kỷ niệm ngọt ngào lưu giữ ởtrong đầu mà duy trì cuộc sống tương lai!

Ngay lúc cô đang khóc đỏ tròng mắt, đang nghẹn ngào rên rỉ, bỗng nhiên tiếngchuông cửa vang lên!

Leng keng - -

Cô dừng ngay sự nỉ non, kinh ngạc nhìn lên màn hình thông báo.

Anh đã đến, anh đã đến rồi!

Ý thức được điểm này, ngay cả dép lê cô cũng không kịp xỏ vào, cứ để chânkhông như vậy, dẫm xuống mặt đất lạnh lẽo chạy ra gạt bỏ chuông báo nơi cửa!Cái lạnh thấu xương khiến cô không dám để lòng bàn chân sát ở trên mặt đất, côđi nhón chân, gan bàn chân dựng đứng lên không dám tiếp xúc với mặt đất!

Mặc dù lúc này lạnh như thế, cô cũng không dám chạy vào trong phòng khách điđôi dép lê vào. Cô rất sợ khi anh đi lên, cô không kịp chạy ra mở cửa bêntrong cho anh, trước khi anh mở cửa chính ra!

Cô luôn luôn ghé nhìn vào lỗ mắt mèo trên cửa, khi thấy bóng dáng màu đen càngngày càng tới gần cửa chính, cô lập tức mở cửa phòng ra!

Mà lúc này anh cũng vừa vặn đi đến trước cửa phòng của cô!

Loại phối hợp này hoàn toàn không chê vào đâu được, có thể hình dung thế này,nếu sớm một giây sẽ là quá sớm, còn chậm một giây sẽ là quá muộn!

Khi kéo cánh cửa chống trộm ra, hai người bọn họ đều không nói năng gì, chỉyên lặng nhìn nhau! Lúc anh đi vào trong phòng, đóng cửa chính lại...

Quan Tĩnh nhanh chóng nhào vào trong lòng Tưởng Vũ Hàng, cô ôm anh thậtsâu."Em cứ tưởng rằng hôm nay anh sẽ không đến đây nữa! Hu hu ..." cô vừa nóithêm một câu, câu nói kế tiếp đã hóa thành tiếng khóc! Tiếng hít không khí làmcho lòng người tan nát!

Người bị ôm lấy vẫn còn đang đắm chìm trong tư vị thống khổ vừa mới bị ném bỏ,giống như bị điểm huyệt đạo, vài phút sau mới từ cây cọc gỗ biến thành người,mới có chút phản ứng với mọi việc đang xảy ra bên mình!

"Vũ Hàng, anh biết không? Em thật sự đã nghĩ rằng anh sẽ không tới, anh đãchán ghét em rồi!" Cô vui mừng mà khóc, anh có thể đến cô thật sự cực kỳ rấtvui rồi !

Bên tai vang lên những lời thổ lộ không chút giấu diếm, lại còn có vòng ôm ấmáp dịu dàng, khiến cho cảm giác bị tổn thương nặng nề của anh bỗng chốc nhưđược cập bến an ủi.

Anh càng dùng sức ôm cô, ôm thật chặt, phảng phất như chính mình đang ôm mộtvật báu vô giá. Sống mũi thẳng tắp chôn sâu ở trên cổ của cô, hấp thụ hết sựấm áp riêng có ở trên người cô. Loại cảm giác này khiến anh cảm thấy có chútthoải mái, trái tim cũng không còn sự dày vò, sự tức giận như trước nữa..

Quan Tĩnh kinh ngạc để cho anh ôm, dừng tiếng khóc thút thít lại hỏi: "Anh saothế?" Anh thật không giống với hàng ngày, giống như đã gặp phải một sự đả kíchmạnh mẽ.

"Nếu như cô ấy cũng yêu anh giống như em yêu anh thì tốt biết bao!" Anh nói,tinh thần cực kỳ chán nản!

Cái anh muốn thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ cần Vũ Nghê có thể chấp nhậnanh!

Ngực Quan Tĩnh cũng cứng ngắc lại, nhưng cô lập tức nở một nụ cười tươi tắn,trong lòng anh chỉ có một mình Phó Vũ Nghê, không hề có cô, Quan Tĩnh này! Rõràng là cô đã sớm biết chuyện này, nhưng vì sao ở giờ khắc này, lòng của côvẫn thấy đau, đau đến xoắn cả dạ dày đến toàn bộ ngũ tạng lục phủ của cô,xoang mũi của cô, cảm giác chua xót mãnh liệt xông thẳng tới mắt, cảm giác nhưnước mắt sẽ tầng tầng lớp lớp tràn mi tuôn rơi xuống.

"Anh có mệt không, em giúp anh mở nước tắm nhé, được không?"

Vỗ vỗ nơi lưng của Tưởng Vũ Hàng, dành cho anh một chút an ủi, cô đẩy cửa đivào phòng tắm, sau khi làm sạch bồn tắm lớn, cô mở nước để độ ấm vừa phải.

Nhìn mực nước bên trong bồn tắm lớn càng ngày càng cao, nước mắt cô cũng khôngngừng tí tách rơi xuống nước trong bồn tắm!

Cả người Tưởng Vũ Hàng dính đầy mùi thuốc lá nồng đậm, anh đi vào trong phòngtắm, từ phía sau lưng vòng tay quanh nơi eo của Quan Tĩnh, liếm láp vành taimượt mà trơn bóng, ấm áp của cô...

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...