Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 513



Lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của cô, ánh mắt đầy khát vọng của cô, Lúm đồng tiềnxinh đẹp ở trên mặt cô, trong giây phút này lại giống như chạm vào dây thầnkinh của anh, vấn đề cô hỏi lúc này đã khắc sâu vào trong tâm khảm của anh.Thích cô ư? Anh vĩnh viễn không thể nào quên ánh mắt của cô ở trong thang máykhi cô đưa ra yêu cầu với anh!

Ánh mắt của cô rất xinh đẹp, ít nhất là theo ý của anh, ánh mắt của cô nếu đemso với Vũ Nghê thì ánh mắt ấy đã làm trái tim anh càng rung động nhiều hơn!

Nhưng mà, ai bảo anh lại quen biết với Vũ Nghê sớm hơn. Khi hoạn nạn, anh vàVũ Nghê đã cùng nhau đồng cam cộng khổ! Cho nên bất luận thế nào, anh cũngkhông thể phản bội Vũ Nghê!

Tưởng Vũ Hàng dùng sức vuốt xuôi cánh mũi nhỏ thẳng tắp của cô, cố ý dùnggiọng điệu không thích thú gì, nói: "Em đó, thật đúng là một cô gái có lòngtham không đáy! Anh thích thân thể của em, thân thể của em đã quyến rũ đượcanh, em cũng đã cười trộm anh rồi, thế mà còn đi hỏi anh những chuyện ở bênngoài thân thể, lại còn hỏi có thích em hay không nữa chứ?"

"Em chính là một người có lòng tham không đáy đấy, anh chỉ cần nói với em cóhay không là được thôi mà?" Cô ngồi dậy, gò má treo ở trên thân anh, mái tóchơi xoăn rơi trên mặt của anh, nơi giữa cổ! Mà nơi đỉnh núi thiêng liêng kiacủa cô buông xuống ...

... như có như không kề sát trước ngực anh!

Anh nuốt từng ngụm nước bọt một cách lỗ mãng. Cái cô gái này thực muốn mạngcủa anh mà. Chết tiệt, cô đang cám dỗ anh! Tưởng Vũ Hàng giơ tay lên, dùng sứcnắm lấy vật ở trên ngực của cô, tựa như muốn hái quả đã chín xuống vậy!

Đương nhiên, hai trái chín no đủ trên người Quan Tĩnh kia không sao hái được!Chỉ có điều trên đôi gò bồng đảo của cô đã in hằn năm vết hồng hồng!"Em nóiđi, em muốn anh nói cái gì đây hả? Nói rằng nơi này của em tốt lắm, thực cao,cảm xúc thật tuyệt vời, khiến anh mỗi lần tới đây đều lưu luyến đến quên về?"

Cô không trả lời anh về vấn đề khó nói kia, cô muốn anh trả lời cái điều cômuốn biết kia."Anh hãy nói với em đi, ba năm qua, anh đối với em có chút đặcbiệt nào hay không? Nếu bỗng nhiên em bị hủy dung , anh có còn thích em nữakhông?"

"Hủy dung ấy hả ? Chuyện này dọa người lắm đấy nhé, đương nhiên là anh sẽkhông thích em nữa rồi !" Anh trả lời rất đương nhiên!

"Hả!" Rõ ràng là đáp án nằm trong dự liệu của cô, nhưng mà lúc anh nói ra, côvẫn không nhịn được nỗi xót xa, trái tim cô quặn đau, thật sự đau quá! Cô thấtvọng nằm vật xuống bên cạnh, xoay lưng về phía anh!

Nhìn bộ dáng mất mát của cô, trái tim của Tưởng Vũ Hàng cũng không khỏi buồnbã! Thật kỳ quái, sao anh lại không đành lòng khi thấy cô thương tâm như vậychứ!

Hoàn toàn không sao nhịn được nữa, bàn tay màu đồng cổ của anh vuốt dọc mộtđường theo sống lưng tuyết trắng của cô, đi xuống phía dưới, tới nơi yêu kiềucủa cô, dọc theo cái khe thần bí ...

Khe rãnh ẩm ướt, bàn tay to của anh chuẩn xác tìm được nơi ngọn nguồn của sựẩm nóng!

Ngón tay tà ác, giống như con rắn chui vào!"Nếu như em sợ không hấp dẫn đượcanh, vậy thì tốt nhất là hãy bảo dưỡng ngoại hình của em cho tốt, còn cả nơinày của em nữa ..." Anh thọc vào, nói ám chỉ!

Hạ thể truyền đến sự căng trướng chật kín, cảm giác đau nhức khiến cô khôngsao chịu nổi, thân hình bắt đầu vặn vẹo."Đau ... "

"Anh đã cho em thật nhiều tiền như thế, hãy cố sức mà chăm sóc thân mình, giữtiền nhiều để làm gì?" Anh đưa ra ý kiến! Lại nói tiếp, cũng thật kỳ quái, anhđã cho cô nhiều tiền như thế, nhưng anh lại chưa từng gặp cô mua bất cứ thứgì!

Cô vẫn luôn hiểu là phải tích góp tiền, nhưng mà tích góp tiền nhiều như vậyđể làm gì? Phụ nữ hẳn phải nên đầu tư nhiều hơn cho thân mình mới phải! Có vậymới hấp dẫn được Kim chủ, sau đó lại càng đòi nhiều tiền hơn, không phải sao?

Cần phải nhờ sự chăm sóc ấy mới có thể giữ được anh hay sao? Như vậy thật sựcó quá vất vả không? Hơn nữa cho dù là cô giữ được cơ thể mình, coi như có trẻra đấy, nhưng có thể hấp dẫn được anh sao?

Con gái khi tuổi còn trẻ có quá nhiều thứ, kiểu như tuổi trẻ có sức sống đượcphát lộ từ trong ra ngoài, tuyệt đối không cần dựa vào việc phải dùng tiền đểchăm sóc cơ thể mới có thể duy trì được!

"Già thì chính là già thôi, tuổi thanh xuân không thể lưu giữ mãi được!Thờigian thiếu nữ xinh đẹp thật ngắn ngủi, lúc đẹp nhất cũng đã không giữ được mộtngười đàn ông. Lại còn hóa trang cho trẻ ra sao, càng không có khả năng để giữlại một người đàn ông!" Giọng nói cách tấm drap truyền đến nghe thật rầu rĩ!

"Chợt phát hiện ra, em đúng là một người đa sầu đa cảm! Xem ra, là do anhkhông chịu làm việc khiến em cạn sạch tinh lực, cho nên em mới có thể suy nghĩmiên man đây mà. Đã như vậy, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lần một nữa nhé... "Anh không lật thân thể cô lại, mà trực tiếp kéo người cô lên, để cô ghé mặtvào trên giường!

Còn anh trực tiếp áp sát vào phía sau của cô...

Đâm vào, một tay giữ lấy thắt lưng của cô!

"A ... Đừng mà!" Cô hét lên một tiếng!

"Ha ha, xem ra là em rất thích, bởi vì anh muốn em thì em mới có thể an tâm..." Nói xong, anh trực tiếp đưa phần thân thể nào đó của mình đâm thẳng vàobên trong cô!

Trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ đầy ái muội!

Chỉ cần không nói đến chuyện quan hệ qua lại, không đề cập đến một số vấn đềmẫn cảm, Tưởng Vũ Hàng đối đãi với Quan Tĩnh vẫn rất tốt đẹp! Mỗi buổi tối,nếu đúng kỳ cô lên sóng để đưa tin, thì cũng chẳng phải chờ đến lúc trời tốisẽ đưa cô đến nơi nào đó để làm tình! Cũng có thể hai người bọn họ chỉ là đơnthuần chuyện trò tán gẫu, xem tivi, hoặc là ở cùng nhau chơi cờ năm quân!

Loại trò chơi này nọ kia rất dễ nghiện, bất kể là bên thua hay là bên thườngxuyên thắng cũng đều rất nghiện!

Tưởng Vũ Hàng lại đặt ở trên bàn cờ một viên cờ trắng, đồng thời nhắc nhở mộtngười phụ nữ nào đó: "Cẩn thận đó, đừng trách là anh không nhắc nhở em đấy,anh lại thắng à xem!"

Ánh mắt Quan Tĩnh phủ kín các quân cờ trong bàn cờ, nhìn ngang, ngó dọc, xemtả xem hữu, muốn xác định có thể chặn đứng bốn quân trắng của anh đang liêntục xuất hiện hay không."Tốt lắm!"

Tưởng Vũ Hàng không hề nghĩ ngợi, lại đặt một viên cờ lên trên bàn cờ.

Mà một viên này lại tạo ra sự uy hiếp, hơn nữa còn làm cho Quan Tĩnh không cócách nào xoay chuyển sự uy hiếp!

Quan Tĩnh đặt hai viên cờ màu đen lên trên bàn cờ, chơi ăn gian, nói: "Hu hu,vừa rồi em đi thiếu một nước cờ, lần này em đi bổ sung!"

"Đúng là quỷ xấu xa, không thể như vậy được!" Tưởng Vũ Hàng cầm lấy gương mặtcủa cô, lại còn ra sức nhéo!

" Em không phải là quỷ!" Cô kháng nghị!

"Có phải không phải chính em là người rõ nhất!"

"Chúng ta chơi lại đi, nhất định em phải thắng anh một lần..." Quan Tĩnh nóivẻ không phục, ngày trước khi cô còn học ở trong trường, cô là người chơi lợihại nhất. Thế nào mà chơi với anh trận nào cô liền thua trận đó cơ chứ? Khôngđược, vì mặt mũi của mình, cô phải chơi lại cho đến khi thắng được anh!

Tưởng Vũ Hàng cố ý làm ra vẻ khó dễ, chân trái ghếch lên trên đùi phải, nằmthẳng ở trên ghế sofa."Như vậy chơi mãi cũng không thắng, quá mệt ... chúng tachơi nếu ai thắng sẽ có chút gì đó chứ nhỉ?" Anh có chủ ý hư hỏng!

"Thắng thì sao?" Cô tò mò hỏi!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...