Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Ánh đèn neon rọi vào cửa sổ trong phòng , phản chiếu hai bóng dáng đang quầnlấy nhau trên giường lớn . Sau khi kích tình đi qua , người đàn ông mới từ từrời khỏi cơ thể mềm mại kia , nằm ngã vào một bên thở hồng hộc . Khoảng khắcbộc phát của hắn trước đó đã sớm làm Vũ Nghê kiệt sức , thể lực gần như tiêuhao , chỉ biết chìm vào giấc mộng ngủ ngay
Nhớ đến việc cô chỉ biết vui vẻ mà đáp ứng mình , hắn dường như cười thầm .Ngón tay hắn vẫn đang lướt nhẹ qua lại trên thân thể mềm mại và tinh tế kia ."Không , tôi tuyệt đối không muốn" Vũ Nghê giống như đang gặp ác mộng , từtrên giường đột nhiên thức tỉnh , sợ tới mức kêu to "Không muốn !"
"Ha ha" Lạc Ngạo Thực khoái trá bật cười , trên mặt đầy vẻ ngông cuồng
Tiếng cười mạnh mẽ của hắn khiến Vũ Nghê kinh hoảng dần dần tỉnh lại , nặng nềthở dốc chuẩn bị mặc quần áo xuống giường
"Em nên nghỉ ngơi một chút , lát nữa chúng ta đi dùng bữa tối !" Hắn ở phíasau ra lệnh cho cô
"Không cần đâu , tôi còn có chuyện phải đi trước !"
"Trễ như thế , em còn có chuyện gì ?! Đừng nói với tôi là ~~ em còn hẹn gặpđối tác . Bây giờ cũng đã tám giờ tối , việc gì còn có thể làm giờ này ?!" (8giờ tối @@ .... Trời , LNT với VN hoan ái tới mấy tiếng đồng hồ , oh yeahT_T)
Cô tránh lời hắn không kiểm soát được mà hét :"Anh đừng đem suy nghĩ của mìnhgán ghép cho người khác , buổi tối ngoài những việc không đứng đắn cũng cònnhiều thứ để làm !"
"Đây là ý kiến của tôi , buổi tối chỉ có những chuyện như thế , còn có việc gìkhác ?!" Hắn cố ý nhấn mạnh
"Đó là cách thức sống của anh , không phải của tôi !" Trên thế giới này chắcchỉ có hắn mới nghĩ như thế . Trước đó bọn họ đã ký hợp đồng với nhau , cô chỉmuốn trở về công ty ! "Bây giờ tôi phải về công ty , tôi còn có chuyện rấtquan trọng !"
Nghe được lời cô nói , Lạc Ngạo Thực không ngừng cảm thán "Cha em thật sự maymắn , có người con hiếu thảo như em . Vì công ty , vì ông ấy , em đều dốc sứcđến cùng !"
Sự nhạo báng của hắn gần như vô tình đâm vào đáy lòng của Vũ Nghê , thân thểcô cứng đờ "Ông ấy là cha tôi , đương nhiên tôi phải hiếu thảo !"
Hắn cười nhạt lắc đầu một cái , nhưng trên mặt rõ ràng châm chọc . Vũ Nghêdùng động tác nhanh nhất mặc quần áo vào , để có thể lập tức rời khỏi nơi này. Cô không thể chịu đựng nổi sự mỉa mai của hắn , cứ phải thế này mãi , cô sẽcó cảm giác đang bị vứt bỏ
Chuông điện thoại chợt vang lên.
Lạc Ngạo Thực sờ tới điện thoại rồi bắt máy "Tư Vũ không có ở chỗ tôi . Đángchết , con bé mất tích khi nào ?!"
Tư Vũ ?!
Vũ Nghê đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi , thì cảm thấy lo lắng nên dừng bước .Tư Vũ mất tích ?!
"Được rồi , báo cảnh sát trước đã , sau đó chúng ta chia nhau tìm !" Lạc NgạoThực giọng hơi run rẩy cúp điện thoại , sau đó vội vã mặc quần áo
"Tư Vũ , cô ấy mất tích ư ?!" Vũ Nghê lo lắng hỏi
Mặc dù cô và Tư Vũ cũng chỉ gặp mặt nhau có hai lần , cũng chưa từng nóichuyện qua, nhưng quả thật là không muốn bỏ mặc một cô gái đáng thương như thế
"À , tôi phải đi tìm Tư Vũ , nếu em muốn trở lại công ty , tôi sẽ cho ngườichở em !" Lúc này Lạc Ngạo Thực đã mặc xong quần áo chuẩn bị rời đi
Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn , Vũ Nghê cũng không biết tại sao mình lại đuổitheo hắn "Tôi cùng anh đi tìm Tư Vũ , có được không ?!"
