Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Vũ Nghê ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ đấu môi khẩu chiến, cuối cùng chỉcó thể chêm vào một lời nói trấn an: "Tĩnh Tĩnh vừa xinh đẹp lại vừa xuất sắcnhư vậy, tương lai nhất định sẽ có một người đàn ông cực kỳ tốt đến yêu cậu!"
Quan Tĩnh quay đầu lại, nhìn người bạn thân vừa nói trấn an mình, hai tròngmắt lại linh động chuyển hướng về Tưởng Vũ Hàng,cô nói không hề có nửa điểmvui đùa: "Nhưng mà tớ chỉ muốn người đàn ông mà tớ yêu sẽ yêu tớ, Vũ Nghê, tớyêu Kim chủ của tớ, rất yêu, thật sự rất yêu! Nhưng mà anh ấy đã có người congái mà anh ấy yêu thích, tất cả tình yêu của anh ấy, tất cả sự ôn nhu, sự sănsóc của anh ấy đều không thể dành cho tớ nữa rồi!"
Vũ Nghê bị lừa chẳng biết gì hết, cô hoàn toàn không hề biết Kim chủ của bạntốt vừa nói lại chính là bạn trai của mình
Cộc cộc - -
Lúc này, trong không gian phát ra tiếng động kéo ghế, rốt cuộc người nào đó đãkhông thể ngồi yên nữa rồi.
Tưởng Vũ Hàng đứng lên, vươn cánh tay hướng về bạn gái:"Tiểu thư xinh đẹp, cóthể mời cô nhảy một điệu được chứ?"
"Được!"Vũ Nghê gật gật đầu, đặt bàn tay nhỏ bé lên trên tay anh!
Tiếp theo hai người trượt vào trong sàn nhảy đầy ngọt ngào!
Đồng thời, những giọt nước mắt khổ sở của Quan Tĩnh đã sắp chảy xuống rồi!Không chịu được nữa, cô từ trên ghế đứng bật dậy, cố gắng giữ lại dòng nướcmắt sắp trào ra như vỡ đê vọt vào trong toilet!
Cô đứng ở trong gian phòng rửa tay thoải mái khóc nỉ non, nước mắt giống nhưchuỗi ngọc đứt dây không ngừng rơi xuống bồn rửa tay!
Cô mải đắm chìm trong nỗi đau khổ của bản thân, nên vì vậy hoàn toàn không hềchú ý tới cửa của toilet nữ bị mở ra rồi lập tức lại đóng lại...
Tưởng Vũ Hàng đi vào trong toilet nữ, không nói hai lời nổi giận đùng đùng giơchân lên, đạp một phát vào bụng Quan Tĩnh!
Quan Tĩnh hoàn toàn không hề chuẩn bị, giống như một con búp bê vải bay rangoài, nặng nề đụng vào vách tường, phát ra tiếng “Bịch” một cái rất mạnh!
"A ..." Quan Tĩnh thét lên một tiếng, ngã xuống mặt sàn lát gạch men sứ!
Cô nằm trên mặt đất, ôm lấy chỗ bụng bị đau, cuộn tròn người lại, nước mắtchảy ra.
Một đạp vừa rồi dường như cũng chưa đủ cho Tưởng Vũ Hàng phát tiết hết cơn tứcgiận, anh ta ngồi xổm xuống, thô lỗ tóm mái tóc của cô, bắt buộc cô phải quaymặt về mình."Nói, tại sao hôm nay cô lại xuất hiện? Hả?"
Cô nức nở khóc, bụng đau khiến cô không sao đứng lên được, sự đau đớn tronglòng khiến cô không sao thốt lên được một lời.
"Cô lại còn khóc nữa cơ à? Vừa rồi chẳng phải cô đã cười đến run hết cả ngườilên đó sao?"Anh ta càng ra sức kéo tóc của cô."Cô... con mẹ nó, còn giả vờ vớitôi hả, thu hồi nước mắt lại đi?" Chết tiệt, tối hôm nay cô thật sự muốn chọcgiận anh đây mà! Từ hôm qua anh đã chuẩn bị cho buổi lễ chúc mừng sinh nhậtcủa Vũ Nghê, muốn được chìm trong một thế giới lãng mạn của hai người...!
Nhưng con đàn bà quỷ kế đa đoan này lại dám ngu ngốc đến phá hỏng kế hoạch củaanh. Thậm chí, vừa rồi lại còn nói rất rõ ràng rằng cô ta yêu Kim chủ của mìnhnữa chứ!
"Đau quá... anh buông em ra!" Nằm trên mặt đất, Quan Tĩnh rên rỉ cầu xin anh!
"Đau sao? Tôi xem chừng cô cũng không biết cái gì là đau đâu..."
Quan Tĩnh cầm tay anh, nước mắt chan chứa, đầy tủi thân giải thích: "Em khôngmuốn tới, nhưng Vũ Nghê bảo em phải tới..."
"Cô ấy bảo cô đến là cô phải đến à? Tôi đây bảo cô đi chết, sao cô lại khôngchịu đi!" Anh ta hổn hển nắm lấy đầu cô đập mạnh xuống nền nhà.
"Bịch...” lập tức trên mặt đất lại phát ra một tiếng động làm cho người ta timnhẩy vọt lên lỡ nhịp!
Đầu óc chấn động, khiến trong nháy mắt trước mặt cô bỗng tối sầm, mất đến vàigiây cô không hề nhìn thấy gì hết! Chỉ biết bên tai đầy tiếng ong ong...!
"Vì sao anh lại đối xử với em như vậy, vì sao anh lại muốn đánh em? Hôm nay emhoàn toàn không sai ..." cô vẫn luôn không nói gì nhiều, rốt cục không nhịnđược nữa muốn được giải thích!
Anh ta chỉ vào mũi cô, nói đầy phẫn nộ: "Hôm nay cô tới đây, chính là cô đãsai. Cô dám ở trước mặt cô ấy nói yêu tôi, càng là tội ác tày trời!"
Đau lòng muốn chết, cô không tự chủ được nữa gào thét lên:"Em yêu anh là saisao? Vũ Hàng, em so với cô ấy cũng yêu anh, vì sao anh lại không nhìn tới em!"
"Câm miệng ... "
"Phó Vũ Nghê hoàn toàn không hề yêu anh, nếu như cô ấy thật sự có một chútđộng lòng với anh, sao cô ấy lại không hề biết mối quan hệ của hai chúng ta?Sao cô ấy lại không nghĩ rằng Kim chủ của em chính là anh chứ? Vũ Hàng, cô ấykhông thương anh, anh buông tay với cô ấy đi!"
Biểu cảm của Tưởng Vũ Hàng càng tàn nhẫn, anh ta nheo cặp mắt như chim ưngđang phát ra luồng ánh sáng làm cho người ta vô cùng sợ hãi."Tôi buông tay vớicô ấy, sau đó thì sao?"
"Em sẽ yêu anh..." cô nghẹn ngào nói!
