Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Quan Tĩnh mặc bộ quần áo thoải mái, về tới toà nhà của Đài truyền hình MBS, cômệt đến mức miệng khô lưỡi hanh. Lúc này đã là 21 giờ 20 phút, nhưng đến bâygiờ công việc của cô vẫn chưa xong. Cô còn phải đem băng ghi hình cuộc phỏngvấn này biên tập lại cho ngắn gọn để phát đi trong bản tin sớm của ngày mai!
Trong phòng biên tập phim, tiếng gõ bàn phím lách cách, lách cách không ngừngvang lên. Mắt của Quan Tĩnh hầu như không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình,hai tay linh hoạt chuyển động gõ trên bàn phím.
"Ọc...Ọc...Ọc..." tiếng kêu đói bụng vang lên phát ra từ nơi Quan Tĩnh đangngồi một mình, âm thanh rất lớn, làm người đồng nghiệp nam ở bên cạnh chú ý!
"Trời đất, em còn chưa ăn cơm sao?" Đồng nghiệp nam khoảng hơn ba mươi tuổi,cũng là biên tập viên dò hỏi!
"Vâng!" Cô gái cột tóc đuôi ngựa gật gật đầu."Lúc trước em phải luôn bám sáttình hình để đưa tin, nên hầu như không có thời gian để ăn cơm! Em định chỉnhsửa lại đoạn phỏng vấn này xong, sau đó sẽ về nhà ăn cơm!"
"Thật vất vả quá, em vào làm ở MBS cũng được nửa năm rồi nhỉ? Vậy mà vẫn phảilàm công việc lặt vặt này... Ài, thật đáng tiếc, em đúng là một nhân tài phátthanh chuyên nghiệp bị bỏ rơi! Không chỉ có kết quả tốt nghiệp cao nhất, khivào MBS, thành tích trong kỳ thực tập cũng cao hơn những người khác rất nhiều,bộ dáng lại xinh đẹp, kết quả chỉ có thể quanh quẩn cùng với một ông già nhưanh làm cái việc tẩy xoá băng hình, ru rú ở trong này cắt cắt nối nối!"
Nghe thấy bậc đàn anh nói như vậy,Quan Tĩnh cũng chỉ cười cười."Đây chẳng phảilà cách để rèn luyện sao, lại nói hiện giờ vị trí phát thanh viên cũng khôngcó chỗ trống, làm sao có thể sắp xếp chỗ cho em được đây!"
"Ha ha ... em thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy? Hai cô gái cùngvào với em, hiện giờ đều đã lên màn hình làm phát thanh viên rồi, cũng chỉ cóem còn ở lại đây, làm việc mệt đến mức giống như con chó, gần như cơm cũngchẳng kịp ăn?"
"A...? Đó là bởi vì các cô ấy tốt hơn em... Cho nên ..." Quan Tĩnh vẫn tiếptục chăm chỉ làm việc, lúc này trong lòng cô cũng có chút ê ẩm, cảm giác thấykhông thăng bằng nữa! Hai cô gái kia hoàn toàn không thể bằng mình, sao hiệngiờ so với mình lại được coi trọng hơn?
"Hô hô ... nghe nói, các cô ấy đều đã lên văn phòng tổng giám đốc, sau khi rakhỏi đó lập tức được sắp xếp vị trí!" Bậc đàn anh nói mà không biết nên khóchay nên cười, trong giọng nói tràn ngập đầy ám chỉ sự mập mờ!
Mà những lời này đã giác ngộ cho Quan Tĩnh một nhân sinh quan mới về xã hội!
Không sai, nếu hai nữ sinh kia không lợi dụng đường ngang lối tắt gì đó, nhấtđịnh chắc chắn không thể vượt qua cô được!
Tổng giám đốc cực kỳ trẻ tuổi, cũng rất tuấn tú. Vừa bước vào toà nhà vănphòng đã có thể nhìn thấy ảnh của anh! Cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên khi nhìnthấy anh, cô cảm giác thấy như có cái gì đó nổ tung, làm chấn động trái tim,cả người đều run hết cả lên, mặt đỏ tai hồng!
"Quan Tĩnh, ở đây có một tài liệu quan trọng, cô mang lên lầu cho tổng giámđốc đi!" Chủ nhiệm tổ chương trình đặt một tập tài liệu ở trên bàn làm việccủa Quan Tĩnh!
Vừa mới từ bên ngoài chạy về, Quan Tĩnh uống môt ngụm nước, cầm tập tài liệu ởtrên mặt bàn lên nói:"Bảo em đi sao? Nhưng mà em không biết tổng giám đốc tầngbao nhiêu!"
"Tầng 32, nhanh lên, đi ngay bây giờ... tập tài liệu này rất quan trọng, hiệntại những người khác đều không có thời gian!" Chủ nhiệm vội vàng dặn dò lại,sau đó hướng về phía cửa phòng đi ra ngoài!
Cầm tập tài liệu ở trong tay, Quan Tĩnh, không suy nghĩ gì thêm nhiều, đi rahướng thang máy.
Tầng 30, tầng 31, tầng 32!
Đinh - -
Cửa thang máy mở ra vù vù, Quan Tĩnh từ bên trong bước ra!
“Văn phòng Tổng giám đốc”, ánh vàng rực rỡ của hàng chữ màu vàng đập vào tầmmắt của cô!
Cửa phòng làm việc chỉ khép hờ!
Cốc cốc cốc - -
Gõ ba tiếng vào cửa, người trong phòng không đáp lại!
Quan Tĩnh dè dặt đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong!
Một người đàn ông nằm úp sấp trên bàn làm việc, trên mặt bàn có hai chai rượu.Một chai đã hết, chai kia uống hết một nửa!
"Nước...” người đàn ông ngẩng mặt lên, buồn bực nới chiếc cà vạt trên cổ áora!
Là tổng giám đốc!
Quan Tĩnh khẩn trương đặt cặp hồ sơ lên trên bàn trà, rót một chén nước mangđến!
Ừng ực... Ừng ực...
Người đàn ông uống rượu, từng ngụm từng ngụm uống hết toàn bộ nước trong chén!
"Cô là ai?" Người đàn ông đã tỉnh táo ra rất nhiều, ngửa đầu hỏi cô gái ở bêncạnh!
"Tôi là một phóng viên nhỏ, a... " Cô khẩn trương chạy lại bàn trà, cầm tậptài liệu tới."Chủ nhiệm của chúng tôi bảo tôi mang tập tài liệu này lên chotổng giám đốc ký tên!"
Tưởng Vũ Hàng, tổng giám đốc trẻ tuổi của MBS kích động, chợt lảo đảo đứnglên, một tay ôm lấy lấy cô phóng viên nhỏ kia!
"Tổng giám đốc ..." Quan Tĩnh sợ tới mức kêu to, thất kinh đẩy cánh tay giốngnhư sắt của anh ra!
Thật tuyệt, dáng người rất đẹp, eo rất nhỏ, ngực rất nở nang... cánh tay trángkiện đụng chạm vào nơi ngực, thật là lớn...căng đầy... mềm mại, cảm giác sờvào thật thích... ngay tức khắc đã hấp dẫn dục vọng đàn ông của anh nổi lên!Bàn tay to của anh không kiêng nể gì nữa, một tay mò mẫm ở nơi ngực của cô,một tay đi tới nơi giữa hai cánh hoa của cô !
"Tổng giám đốc, anh buông tôi ra, tôi chỉ là người mang tài liệu đến choanh...!"
Tưởng Vũ Hàng áp má vào bên tai cô nỉ non: "Tôi thích cô, cô rất đẹp, dángngười vừa vặn, đúng là loại thân hình tôi yêu thích! Hiện giờ cô cho tôi...tôi rất hy vọng, cô muốn gì... tôi sẽ cho cô... được không?"
"Không ..." muốn cô dùng thân thể để trao đổi công việc ư, cô không cần, chẳngđáng!
Nụ hôn của anh vẫn áp sát, bàn tay to của anh thuận tiện vuốt ve trên ngườicô, đôi môi cực nóng không ngừng dao động ở trên cổ cô."Xin cô đấy, đừng cựtuyệt tôi... được không? Tôi đã bị cự tuyệt ... bị cự tuyệt đến mức không cònđủ tự tin nữa rồi! Nếu cô lại cự tuyệt tôi nữa, tôi nghĩ tôi sẽ khóc mất...thật đấy!"
Anh đau khổ lên tiếng cầu khẩn, khiến cô mềm lòng, kháng cự từ từ chuyển thànhnghênh đón ...
