Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
“Đạo lý thì ai cũng có thể hiểu được, nhưng mà còn phần tình cảm thì rất khótự động điều khiển cho được....” Bùi Chấn Lương cất giọng trầm thấp nói, khôngsai, ông quả thật là đã sai rồi. Nhưng hiện giờ chuyện này không quan trọng,chuyện quan trọng trước mắt là phải khiến cho Bùi Tạp Tư nhận người này là mẹ.
Hoàng Mai Diễm kích động nhìn Bùi Tạp Tư, miệng run run gọi tên anh. “TạpTư...Tạp Tư...”. Lúc này trong ánh mắt bà nồng đậm sự kỳ vọng, kỳ vọng có thểôm con trai mình vào lòng, kỳ vọng có thể nghe anh gọi mình một tiếng “Mẹ”.
Nhưng Bùi Tạp Tư lại nhìn cha mẹ trước mặt mình với khuôn mặt lạnh lùng, sauđó lạnh nhạt xoay người. “Nếu sự việc đã qua nhiều năm như vậy, trong lòng củacon từ nhỏ đến lớn chỉ có một người mẹ duy nhất, vậy thì cứ để cho toàn bộ sựviệc trước giờ duy trì như thế nào thì giờ cứ tiếp như thế là tốt nhất. Ba vẫnlà người cha ruột của con , bà là mẹ Hai của con và mẹ ruột của con chỉ có duynhất một người chính là Triệu Nguyệt Nga.”
Sau khi nói xong những lời này, Bùi Tạp Tư đi ra khỏi biệt thự của Hoàng MaiDiễm.
Tư Vũ nhìn vào mắt của mẹ Hai rồi khổ sở đuổi theo chồng của mình.
Hoàng Mai Diễm khóc ngất trong lòng của Bùi Chấn Lương, hối hận cực độ nói:“Đáng lẽ chuyện này chúng ta phải vĩnh viễn để trong lòng, không nên nói ra.Cứ như vậy thì em càng có lỗi với Triệu Nguyệt Nga thêm nữa rồi.” Đoạn chồngngười không nói, sau cùng ngay cả con trai cũng phải cướp đoạt, thật ra nhữngchuyện như thế này bà thật sự không muốn làm.
“Tạp Tư đúng là nó đã trưởng thành, nó nên biết sự thật em chính là mẹ của nó.Mai Diễm, anh biết em phải chịu đựng biết bao khổ sở, biết bao vất vả để đợinó kêu em một tiếng “Mẹ”.” Bùi Chấn Lương ôm chặt mối tình đầu của ông, mẹruột của con trai ông, nhưng lại không phải là vợ của ông mà chảy xuống nhữnggiọt nước mắt thống khổ bi ai.
Hoàng Mai Diễm chớp chớp mắt, nhìn ra cửa tựa như còn có thể nhìn thấy đượchình bóng con trai của bà. “Để làm gì, cho dù chúng ta không nói nhưng em vẫnbiết rõ nó là con trai của em. Mà nó cũng đã gọi em một tiếng “mẹ Hai”, em còncùng nó chung sống với nhau, hiện giờ con trai đã trưởng thành, cũng đã coi emlà người một nhà thì việc em là mẹ ruột hay chị Nguyệt Nga là mẹ ruột thì cũngcó gì kác nhau đâu. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng cho thấy ông Trời rất yêu mến emrồi....”
Thật sự đầy đủ rồi, nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, Bùi Tạp Tư nhìn bà với ánhmắt lạnh lùng, nhưng càng về sau anh cũng đã yêu quý bà và chịu gọi bà mộttiếng mẹ Hai rồi. Về sau anh ngẫu nhiên trò truyện vui vẻ với bà, đôi khi cònđùa giỡn phô trương nữa. Sau đó, khi hôn nhân và tình cảm đối với Tư Vũ xuấthiện nguy cơ tan vỡ thì người mà anh nghĩ đến và mong muốn tìm một lời góp ýchính là mẹ Hai đây.
Lúc ấy không biết bà đã có bao nhiêu kích động rồi.
Tuy anh không gọi bà một tiếng “Mẹ” nhưng những công việc mà một người mẹ làmcho con mình thì hầu như hai người họ đã làm rồi. Chỉ nhiêu đây thôi với bàcũng đủ đầy rồi, bà hà tất có chuyện gì mà không cam lòng nữa cơ chứ?
Nhưng lại có một điểm quan trọng nhất đó chính con gái Vũ Nghê của bà, cô luônbị thiệt thòi, ngay khi cô còn nhỏ như thế mà mẹ mình đã bỏ mình mà ra đi.
Vậy mà Vũ Nghê hầu như không hề oán trách bà điều này khiến bà cảm kích ôngTrời, cảm ơn con gái của mình.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con đi tìm Tạp Tư, con sẽ làm anh ấy nhận mẹ....” VũNghê từ trong cơn chấn động đã hoàn toàn trấn tỉnh lại, giọt nước mắt trên mặtlăn dài, đau lòng nhìn bà nói.
Hoàng Mai Diễm đứng dậy kéo cánh tay con gái lắc lắc đầu. “Không cần đi tìmTạp Tư nói chuyện đâu, nó nói không sai, Triệu Nguyệt Nga mới đúng là mẹ củanó....”
“Mẹ” Vũ Nghê thay mẹ mình nghĩ cách.
Hoàng Mai Diễm ôm chặt con gái, đem đôi má vùi vào dưới bụng Vũ Nghê, giọtnước mắt tội lỗi thấm ướt y phục của cô. “Con gái, người mẹ có lỗi nhất chínhlà con...”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con biết mỗi người đều có một điểm rất khó xử, đềucó tình thế bất đắc dĩ.” Vũ Nghê đau lòng ôm mẹ mình thật chặt, nước mắt khôngngừng rơi xuống...
Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, Bùi Chấn Lương không nhịn được nữa bèn nói: “VũNghê, mẹ của con....”
Hoàng Mai Diễm lập tức ngẩng đầu lên, liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh vànói: “Vũ Nghê, mẹ muốn nói chuyện riêng với chú Bùi, con nên về nhà đi, BảoBảo cũng đến giờ bú mẹ rồi đó.”
“Vâng! Mẹ, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho con, tối nay consẽ cùng Lạc Ngạo Kiệt sẽ tới thăm mẹ...” Vũ Nghê xách túi lên chuẩn bị rời đivà nói.
Hoàng Mai Diễm cười gật đầu rồi gật đầu, mãi đến khi Vũ Nghê đi rồi mới dừnglại.
Bùi Chấn Lương vịn vào đầu vai của bà, khó hiểu dò hỏi: “Vì sao không nói chocon cái biết? Em phải nói.”
“Ha ha, hiện giờ bọn nhỏ đều đã trưởng thành cả rồi, đề có gia đình, đều cóthể tự kiếm tiền thì em cực kỳ an tâm rồi. Đừng gia tăng thêm áp lực cho bọnnhỏ, thực ra đến một ngày nào đó em cũng sẽ nói cho bọn nhỏ biết...” thời giancủa bà thật sự không còn nhiều, bà hy vọng nhìn thấy các con của mình đều phảihạnh phúc, không muốn nhìn bọn chúng phải khổ sở, mặt co mày cáu!
Gọi điện thoại cho chú Vương để ông đến đón, Vũ Nghê thu hồi cơn chấn độngcùng cảm xúc bi thương của mình lại, hướng cửa chính của biệt thự đi tới.
Mà lúc này, hai người hầu đang cầm rau xanh đi tới trước mặt cô.
“Tiểu Cần, bà chủ của cô đối xử với cô tốt quá, cho cô chiếc váy xinh đẹp nhưthế này, chiếc váy này cũng phải hơn một ngàn đồng đó?” một người trong số haingười trong bộ trang phục quần đùi áo thun đang hâm mộ bạn mình nói ra.
Hai cô là đồng hương, lại còn làm người giúp việc trong cùng một khi cho nêncàng thân nhau hơn.
Tiểu Cần cũng chính là giúp việc của Hoàng Mai Diễm, than thở, tiếc nuối lạikhổ sở nói ra: “Hâm một tôi làm gì? Những ngày tháng tươi đẹp của tôi cũngsắp....”
“Vì sao cô lại nói như vậy? Nhà bà ấy không cần cô nữa sao? Muốn xa thải côsao?”
“Không phải, tôi tay chân lanh lẹ, lại chịu khó thì sao lại xa thải tôi? Là bàchủ của tôi, bà ấy bị ung thư phổi, đã đến giai đoạn hai rồi, mỗi ngày đều hora máu, tôi nghĩ thời gian của bà không còn lâu nữa đâu.” Bộp...
Chiếc túi xách màu trắng rơi thẳng xuống nền gạch trên mặt đất, đồ bên trongrơi ra vương vãi...
Ung thư phổi?
Mẹ của cô vậy mà lại bị ung thư phổi, vừa mới khống chế nước mắt ngừng rơi,thì hiện giờ cặp mắt khô đã tràn lệ nữa rồi.
Không, cô không muốn mẹ lại bỏ cô mà đi nữa....
“Tạp Tư...”
Tư Vũ mang đôi giày da thấp chạy trên bờ cát ở Kim Hoàng Sắc. Sau khi đuổitheo phía sau Bùi Tạp Tư một đoạn thì mới đuổi kịp bước chân của anh, từ phíasau ôm lấy một tay của anh.
Mái tóc dài của cô bị gió biển thổi bay phấp phới.
“Tạp Tư....anh đi nhanh quá làm em không theo kịp.”
Bùi Tạp Tư không trả lời vợ, vẻ mặt khổ sở nhìn từng cơn sóng biển đang cuồncuột trên mặt biển.
Nhìn anh mà cô cảm thấy đau lòng, ôm anh càng chặt. “Em biết trong lòng anhhiện giờ rất khó chịu, ai gặp phải tình cảnh này thì tâm trạng đều không tốt.Nhưng mà, anh phải tin tưởng bà không có ác ý, .....mẹ Hai, ý của em chính làngười sinh ra anh lúc ấy thực sự không có biện pháp nuôi dưỡng anh được, anhnghĩ xem, thời điểm đó một người con gái chưa cưới mà đã mang thai rồi sinhcon thì không được gia đình và xã hội chấp nhận và tha thứ, mà nhiều năm nhưvậy bà cũng rất thương yêu anh, bà thật sự yêu thương anh tận đáy lòng... anhđã được rất nhiều, rất nhiều người yêu thương mình thì anh phải thật vui vẻhạnh phúc mới đúng.”
“Anh thật sự là một thằng ngu đúng không? 35 tuổi đời mới biết được thân thếthật sự của mình.” Bùi Tạp Tư đón gió biển tự giễu. Hương vị mặn mẫn quanhquẩn tại mũi của anh, yết hầu của anh, hai mắt của anh và bên tai anh là thanhâm “Vù vù” của gió biển.
Nhưng không khí của gió biển chẳng những không thổi đi nỗi phiền muộn của anhmà ngược lại làm cho anh càng cảm thấy được khổ sở.
Không chê vào đâu được, người mẹ hiện giờ của anh đối xử với anh rất tốt,khiến cho nhiều năm qua anh không hề hoài nghi người mẹ này. Còn mẹ ruột củamình, lúc ấy rất bất lực, nhưng anh cũng cảm nhận được bà ấy đối với anh yêuthương thật sự.
Hai người đều đối với anh tốt như vậy, nhưng anh biết phải làm thế nào nhận họbây giờ?
Nếu anh không phải là con ruột của người phụ nữ bên cạnh cha mình hiện giờ thìanh nhất định sẽ thừa nhận bà. Nhưng tình huống hiện giờ, nếu anh nhận bà thìchẳng khác nào phải bội người mẹ hiện tại của mình, điều này sẽ khiến cho bàthêm nhiều đau khổ.
Cả đời chỉ có một người chồng và một người con, giờ lại là của người khác mấtrồi.
Không, anh không thể nhận được.
“Không, anh không ngốc...Tạp Tư, anh không cần nghĩ rằng anh muốn....”
Bùi Tạp Tư nắm lấy hai tay Tư Vũ, nắm trong lòng bàn tay thật chặt. “Tư Vũ,nếu anh không chấp nhận bà thì em có cảm thấy anh bất hiếu không?”
“Không đâu! Yêu là cảm giác của con tim, của tấm lòng, nó không phải hìnhthức....”
“Chỉ cần em có thể hiểu là tốt rồi, chuyện này không cần nói với mẹ anh, đỡcho bà khỏi phải đau khổ.”
Tư Vũ gật đầu, cô có thể hiểu.
Bùi Tạp Tư từ từ quay đầu lại và ôm Tư Vũ vào lòng. “Cảm ơn em, Tư Vũ, em đãcho anh thêm một cơ hội....”
“Ha ha...” Tư Vũ giương đôi môi nhỏ nhắn lên, vừa khóc vừa cười ôm lấy anh.“Em từ khi còn nhỏ đã yêu anh, chỉ cần anh yêu em , em đương nhiên sẽ cho anhcơ hội. Bất quá anh tuyệt đối không được làm chuyện có lỗi với em nữa.”
“Anh thề anh không dám nữa.” Anh giơ ngón tay lên thề.
Cô tin tưởng anh, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô tin anh, nhất định anh sẽkhông làm tổn thương cô nữa.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tư Vũ lấy điện thoại raxem. “Là chị Vũ Nghê”
Bùi Tạp Tư trầm mặc, thật không ngờ trước đây anh chỉ nói một lời nói đùa vậymà trở thành sự thật, Vũ Nghê vậy mà lại trở thành em gái của anh.
Tư Vũ sau khi nghe xong điện thoại, ánh mắt lập tức trợn to, hoảng sợ nói:“Tạp Tư, không ổn rồi, mẹ Hai, không, mẹ ruột của anh vừa bị đưa đến bệnh việncấp cứu....”
“Cái gì?” Mới vừa bị “đánh trúng một gậy” thì lại bị thêm một gậy nện lần nữa.“Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy, sao lại đưa đến bệnh viện?”
Tư Vũ nghẹn ngào sốt ruột lôi kéo Bùi Tạp Tư. “Bà bị ung thư phổi, chỉ sợ thờigian không còn nhiều nữa rồi.”
“Gậy thứ ba” lại tới tấp gõ vào trong đầu anh, bây giờ không riêng gì đầu khóchịu mà trong lòng cũng không được thoải mái, toàn bộ thân thể tựa như khôngcòn chịu sự điều khiển của anh nữa. “Tư Vũ, nhanh, lên xe....”
Hết chương 498.
