Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Tuy nhiên lời nói của con gái lại cực kỳ hờn dỗi, nhưng mà Hoàng Mai Diễm vẫncó cảm giác con gái đối với chính mình không đồng ý và còn chỉ trích. “Chuyệnnày chỉ là hiểu lầm thôi, chú Bùi của con sau lưng mẹ đề xuất yêu cầu với mẹBùi Tạp Tư….”
Vì sao chú Bùi lại có dụng ý đề xuất loại yêu cần này chứ?
Lời nói của Tư Vũ trước đây lại vang vọng trong đầu của Vũ Nghê, tâm trạng lạibị kích động vì chuyện kia mà bắt đầu suy đoán. “Mẹ, con có thể hỏi mẹ mộtchuyện không? Vì nguyên nhân gì mà chú Bùi lại muốn mẹ phải tham gia hôn l�của Tạp Tư?”
Hoàng Mai Diễm bị ánh mắt ngờ vực của con gái đang nhìn mình mà toàn thân cảmthấy có chút sợ hãi, vội vàng mở to mắt. “Mẹ thấy chú Bùi của con cũng khôngcó ý gì khác, chủ yếu là vì quan hệ của mẹ và Tạp Tư mà thôi không phải sao?Ít nhất thì Tạp Tư còn cung kính kêu một tiếng “mẹ Hai”. Ngày Lễ hay Tết nóđều tới thăm mẹ, nó cũng không coi mẹ là người ngoài, hay là một người đàn bàxấu xa.”
Vũ Nghê rõ ràng cảm giác được ánh mắt né tránh của mẹ mình. Mà ánh mắt của cônhìn bà ngày càng sâu sắc khó dò rồi.
Ngón tay sạch sẽ trắng nõn của Hoàng Mai Diễm bỏ vào trong túi đực thức ăn chocá, lấy ra một ít thức ăn và ném vào trong bể cá.
“Mẹ, không phải mẹ vừa mới cho cá ăn rồi sao? Lại cho chúng ăn nữa không chừngsẽ bị no mà chết đó.” Vũ Nghê thở dài và nhắc nhở mẹ mình.
“A…” Hoàng Mai Diễm hít một hơi khí lạnh, lấy cây vợt mò vào trong bể để lấyra phần thức ăn vừa mới ném vào. “Hô…không kịp rồi, mấy con cái này rất quýgiá, chú Bùi của con rất yêu quý chúng, nếu như bọn chúng bị mẹ làm cho nochết thì nhất định ông ấy sẽ trách mẹ.”
“Mẹ, sao có thể như vậy, chú Bùi sao có thể tức giận với mẹ được, chú ấy yêumẹ không bằng mấy con cá này sao?” Vũ Nghê tựa như những người con gái khác,từ sau lưng ôm trọn mẹ mình, cằm đặt lên đầu vai của bà.
“Ha ha….” Hoàng Mai Diễm cười nhạt như thừa nhận.
Vũ Nghê lại đem chuyện hôn lễ của Bùi Tạp Tư chuyển trở về, tiếp tục hỏi: “Mẹ,mẹ đi theo chú Bùi như vậy có phải có cái gì ràng buộc mẹ khiến mẹ không thểrời khỏi chú ấy phải không?”
“Mẹ thương ông ấy.” Bà nói rất đơn giản.
“Mẹ, con thật sự là con gái của mẹ sao? Mẹ có cái gì bí mật không thể nói cùngcon đúng không? Mấy năm đã qua đi, con cũng đã trưởng thành, có có thể cùng mẹchia sẽ tâm sự.”
“Mẹ không có gì để tâm sự hết mà, ha ha, nếu có thì con cũng đã biết rồi,không phải là nếu như bị người ta phụ bạc thì tâm trạng cũng không thể vui vẻnhư vậy được sao? Nhưng mà mẹ cũng đã “hoa tàn ít bướm” (già rồi, không aitheo đuổi ), nếu không dựa vào chú Bùi của con thì biết phải làm sao bây giờ?”
Vũ Nghê chớp chớp ánh mắt, đi đến trước mặt mẹ mình, “Mẹ, nếu như thế thì mẹrời khỏi chú Bùi đi, con sẽ chăm lo ẹ….”
“ha ha, mẹ sẽ rời bỏ ông ấy….” lời nói của bà đầy ngụ ý “…mà còn rất nhanhnữa.”
Mẹ như vậy có nghĩa là sẽ rời bỏ chú Bùi rồi sao? Không lẽ là do cô suy nghĩnhiều sao? “Mẹ, Tạp Tư có phải con trai ruột của mẹ không?” Vũ Nghê vẫn hỏibà.
“Con nói cái gì vậy? Tạp Tư làm sao lại là con trai của mẹ được, con đừng cónghĩ lung tung nữa. Đời này của mẹ chỉ sinh có hai người con gái thôi, một làcon và một là em gái của con….” Hoàng Mai Diễm lập tức phủ nhận , tựa như lờiVũ Nghê nói ra rất đáng sợ.
“Ha ha, chắc là do suy nghĩ quá nhiều.”
“Con đó, những lời này thật sự không thể nói lung tung được đâu nghe chưa,tình cảnh hiện tại của mẹ cực kỳ mẫn cảm đó…” bà sờ sờ tóc của con gái. “Bấtquá, thật sự mẹ muốn rời bỏ chú Bùi của con sớm một chút, không vì cái gì kháccả, mẹ là mẹ của con, đương nhiên cũng phải chừa một chút mặt mũi cho con gáicủa mẹ đúng không? Không thể sau này khi nhìn đến bà thông gia thì để cho congái mình không thể ngẩng đầu lên được….”
Lời nói của mẹ khiến cho Vũ Nghê muốn khóc. “Mẹ, nếu thật sự mẹ không thể rờikhỏi chú Bùi, như vậy….”
“mẹ đã tạo ra khoảng cách như thế, không thể tách rời thì cũng phải bỏ đi….”
“Không được…anh nói cho em biết, em là người phụ nữ của Bùi Chấn Lương này,không ai có thể chia rẽ chúng ta được.”
Lời nói kiên định không cho người khác phản bác lại, tuyên bố tràn ngập hammuốn chiếm hữu, đã khiến cho Vũ Nghê sợ hãi và cảm động. Đồng thời cũng cảmthấy áy náy cho rằng mình không nên cùng mẹ mình nghĩ cách này cách khác.“Haizz…” Vũ Nghê thở dài.
“Làm sao vậy, có chuyện gì rắc rối lẩn quẩn sao?” Lạc Ngạo Kiệt sau khi tắmrửa xong đi tới, vừa lau từng giọt nước đang nhỏ ti tách trên người vừa ngồivào bên cạnh chiếc giường lớn.
Cổ áo mở rộng lộ ra một làm da màu đồng rắn chắc nơi cổ, hình ảnh tựa như lườibiếng càng thêm gợi cảm, hiện giờ trong anh thật sự anh tuấn khiến cho ngườita mê đắm.
Vũ Nghê hít một hơi khí lạnh, tâm can cũng bị run động. Người đàn ông mê ngườinhư vậy khiến cho cô thật sự không thể tác rời được.
Giờ phút này, cô cảm thấy được chính mình đã sai lầm, chú Bùi cũng là mộtngười đàn ông mê người như vậy, mà ông ấy lại rất yêu mẹ…
Hồi lâu không thấy vợ mình đáp lại, Lạc Ngạo Kiệt giơ đôi tay lên trước mắt VũNghê quơ qua quơ lại. “Vợ à, em đang nghĩ cái gì vậy? Chồng em ở đây mà emcũng không thèm nhìn đến sao? Một chút phản ứng cũng không có.”
“Hôm nay em đi thăm mẹ….” rốt cuộc cô cũng đã mở miệng, sau đó kéo cánh tayanh. “Ngạo Kiệt, anh nói những người yêu nhau chân thành thì nên ở cùng vớinhau đúng không?”
Anh vân đạm phong khinh cười cười, khẽ vuốt đôi má trắng như tuyết của vợmình. “Em muốn nói về chuyện của mẹ em cùng chú Bùi sao? Hai người họ đều đãlớn tuổi như vậy rồi, đương nhiên họ cũng có cái lý của họ, cho nên để làm mộtngười con ngoan thì tốt nhất em đừng nên can thiệp vào. Thời điểm khi còn trẻđã không thể rời nhau được thì hiện giờ đã lớn tuổi như vậy mà làm cho haingười họ lo lắng nóng giận để làm chi, đối với thân thể cũng không tốt.”
“Nhưng mà đối với thím Bùi thì em lại cảm thấy không công bằng cho thím ấy…”
Lạc Ngạo Kiệt lấy trong phòng trẻ sơ sinh ra một bao bánh sữa, lấy ra mộtmiếng đặt vào trong miệng và nói. “Thím Bùi hồi trẻ cũng không có rời đi, chodù là bị áp lực thì anh cảm thấy được thân thể của người già cũng đã quen rồi.Nếu bỗng nhiên để cho thím ấy nóng giận….không chừng có thể dẫn tới cao huyếtáp đúng không?”
Anh theo khía cạnh sức khỏe của người già mà phân tích vấn đề. Tuy nhiên lờianh nói rất như đang kể một câu chuyện cười vậy, nhưng mà khi cẩn thận phântích thì thấy rất có lý.
Tựa như uống rượu trong một thời gian dài, tuổi tác cũng tăng theo, một khiđình chỉ không uống nữa thì ngược lại huyết áp bỗng nhiên tăng cao. Đây cũnglà một đạo lý.
Chỉ là…anh vừa ngậm một mảnh bánh sữa, vừa nói chuyện, nhìn bộ dạng như thể càlơ phất phơ.
Vũ Nghê nhắm lại ánh mắt, đạp anh một cước. “Anh sao lại ăn đường nữa rồi hả?Cẩn thận kẻo tăng lượng đường trong máu đấy.”
Để triệt để cai thuốc lá thì anh lại đặc biệt thích ăn đồ ăn vặt, nhất làđường. Bởi vì là một người đàn ông thì rất xấu hổ nếu đi mua cho nên đànhphảiăn bánh sữa của con mình. Dù sao cũng không biết là có phải quà của nhân viêngửi tới nhà hay không, Bảo Bảo của họ mới có hơn một tháng tuổi thì sao có thểăn được bánh sữa? Nếu anh không tiêu diệt đám bánh đó cho sạch sẽ không chừngđể quá thời hạn thì lại ném vào thùng rác mất thôi.
