Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 487



"Phải, tôi là ma quỷ, người nào thấy tôi cũng sợ hãi!" Vẻ mặt Bùi phu nhân đầytức giận, hai mắt trợn to, tròn xoe, nhìn về phía chồng của mình gào lên!"Chodù tính nết của tôi có dọa người đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không ly hôn vớiông, ông hãy chết tâm với ý nghĩ ngày nào đó sẽ danh chính ngôn thuận với conđàn bà kia đi!"

Gương mặt Bùi Chấn Lương nhất thời đỏ bừng lên, cố gắng đè nén lại lên tiếng:"Ở trước mặt con cái bà nói những chuyện này làm gì? Tôi nói muốn ly hôn vớibà từ khi nào vậy hả ?dღđ。l。qღđ Lại nói, cái tính tình này của bà bộc phát rathật sự là không ra làm sao cả !"

" Không ra làm sao cả, là do tôi đã chịu áp lực rất nhiều năm rồi..." quởtrách chồng mình xong, Bùi phu nhân xoay người phẫn nộ nhìn chằm chằm vào contrai của mình."Cả con nữa cũng không chịu để tâm đến chuyện gì hết, không biếtmẹ của con là ai sao? Bây giờ càng ngày càng gần gũi với người đàn bà kiarồi?"diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

Nói cho hai cha con một trận thông suốt xong, Bùi phu nhân lại nén giận liếcnhìn sang con dâu một cái rồi xoay người đi lên lầu!

Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên bà không khống chế nổi mình nhưvậy!

Bùi Tạp Tư liếc mắt nhìn cha mình một cái, Bùi Chấn Lương cũng cảm thấy đặcbiệt bất đắc dĩ!diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

Nhưng Tư Vũ lại có phần đau lòng với mẹ cả của mình, đã mất chồng, con traicủa mình lại có dấu hiệu muốn làm phản, người đàn bà nào lại không đau lòng cơchứ!

Bất quá

Tư Vũ lại hoài nghi sự đánh giá về chồng của mình, Bùi Tạp Tư và mẹ Hai cóquan hệ quả thật rất tốt... ~~ có lẽ đây là kìm lòng khôngđậu!diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn

Hai người mặt mũi xám xịt, thong thả ra khỏi nhà tổ, khẩn trương lên ô-tô rờiđi!

"Cũng không biết hôm nay mẹ anh bị làm sao nữa, đã ngầm đồng ý giữ hòa khí vớimẹ Hai nhiều năm như thế, thế nào lại nổi lên tính tình cáu kỉnh như vậy chứ!"Chú ý nhìn xe ở phía trước, không hiểu vì sao Bùi Tạp Tư lại có cảm giác oántrách. Lại bớt thời giờ liếc mắt nhìn sang bà xã một cái, có chút mắc cỡ nói:"Chuyện của mẹ anh ấy mà, em đừng để trong lòng, bà ấy có chỗ không phải vớiem là do ba anh mà ra!"

"Em biết chứ!" Tư Vũ nở nụ cười để cho anh yên tâm."Kỳ thật cho dù là vì em,em cũng sẽ không để bụng đâu, đều là bậc trưởng bối cả, nói vài câu thì có làmsao chứ!" Sống với nhau tốt thì sẽ năng đến với nhau, nếu như thấy không thoảimái, vậy thì ít gặp nhau là được. Nhưng cho dù thế nào, cô cũng muốn hiếuthuận với trưởng bối!

"Ha ha, bà xã của anh thật là rộng lượng, anh rất thích!" Bùi Tạp Tư mượn cơhội, cúi mặt xuống, gặm một miếng ở trên mặt của cô!

Tư Vũ rụt cổ lại, nhìn về phía cửa kính xe bên kia."Em cũng không rộng lượngđâu, nếu như anh lại còn dám làm chuyện có lỗi với em, cũng được thôi, nhấtđịnh sẽ tiêu hết tất cả tiền bạc, sau đó ly hôn với anh! Cho anh trở thành kẻnghèo nàn, xem còn có phụ nữ nào muốn anh nữa không!"

"Ha ha ..." Bùi Tạp Tư khoái trá bật cười."Nói cho em biết, chiêu này của emmuốn uy hiếp anh cũng vô ích. Bởi vì anh đã sớm là kẻ quá nghèo nàn rồi. Haha, anh đã từng phải dựa vào một đồng tiền trên người mà lập nghiệp, hiện ởtrong ở đầu anh chỉ còn giữ lại được chút tiền trinh thôi!"

Đương nhiên Tư Vũ đã sớm biết lịch sử quang vinh của anh trong việc xoay xởphát tài này rồi. Chuyện này Đại Cương và Đại Lợi đã kể với cô từ lâu, hơn nữahai người kia lại càng thêm hâm mộ và sùng bái anh ! Hai anh em bọn họ với BùiTạp Tư thật đúng là vật họp theo loài... sao bọn họ lại không nghĩ xem tiềnbạc của anh như thế nào không? Vì sao lại không rút ra được kinh nghiệm khôngnên phản bội bà xã chứ!

Tư Vũ liếc Bùi Tạp Tư một cái trắng mắt, trào phúng hỏi: " Vì thế cho nên anhvẫn cảm thấy cực kỳ tự hào, chuyện này rất đáng ghi nhớ phải không? Tài sảnmười mấy triệu, nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nếu làtiêu xài hết thì cũng đáng, chí ít là đã được tiêu rồi. Nhưng mà anh thì tốtrồi, mười mấy triệu nói không liền không còn nữa !"

Bùi Tạp Tư nhìn về dòng xe cộ phía trước không ngừng lái cho xe chạy đi, cườinói vẻ thông suốt: "Tiền bạc đúng là khốn khiếp, không có thì lại đi kiếm!Nghĩ nhiều làm gì, để ở đâu mà chẳng được, cũng chỉ là con số thôi mà! Khàkhà, dù sao Bùi Tạp Tư này chỉ biết một điều, cũng nhất định có thể làm được,đó chính là tuyệt đối nhất định sẽ không để cho vợ con mình phải chịu khổ chịutội theo!"

"Sau đó... lại ra bên ngoài tiếp tục câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệtchứ!" Tư Vũ dựng lông mi lên, giọng đầy nước mắt hỏi lại. Chán ghét, người nàyđối với chuyện “bên ngoài...”', thái độ lại còn lập lờ nước đôi, thậm chí cònkhông dao động!

Bùi Tạp Tư hết sức kinh hãi, đôi mắt mở to, lắc lắc đầu."Sao có thể vậy đượcchứ? Anh không dám nghĩ như thế, lại càng không thể dám làm như vậy!"

"Ha ha ..." Tư Vũ hé miệng, thỏa mãn cười rộ lên."Được rồi, anh cứ an tâm láixe đi, không được nói lung tung !"

"Tuân mệnh!"

"Oa... Oa... Oa..."

Đêm đã khuya, trong phòng ngủ chính, tiếng khóc to nỉ non vang lên, tiếng khócto như vậy ở trên giường lập tức có động tĩnh!

"Bảo bối, đừng khóc, ba ba tới rồi!" Thân thể Lạc Ngạo Kiệt bật dậy đột ngột,không chậm trễ một giây, hai chân chuyển qua lại dưới giường, xỏ vào giầy!Tiếp theo, nhằm thẳng về phía giường của bé con! Bên trong tiếng khóc nghethấy “hức hức, oa oa”, Lạc Ngạo Kiệt ra sức huy động hai tay hai chân ôm lấybé con từ trên chiếc giường nhỏ kia lên!

"Oa... Oa... Oa..." Biết có người bế, tiếng khóc của cục cưng bé nhỏ so vớilúc trước còn lớn hơn nữa, còn tiếng khóc lại nghe thật chói tai, giống nhưphải chịu nỗi uất ức rất lớn vậy!

"A...... A...... A..., không khóc..., để ba ba xem cho con nhé..., có phải lạiđái rồi hay không?" Lạc Ngạo Kiệt đặt Bảo Bảo ở trên giường lớn, động tácthuần thục mở tã giấy ra. Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn nhỏ kia, người làmba ba kia có thể nhận ra con mình có chút chất lỏng màu vàng !

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...