Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 484



"Em hãy thả lỏng, tin tưởng ở anh, không có chuyện gì đâu!" Bùi Tạp Tư nắmchặt tay Tư Vũ, cho cô một ánh mắt an tâm!

Ngồi ở trên ghế phía sau Hoan Hoan, một lần nữa kiểm tra lại chiếc váy nhỏ củamình, vẻ mặt cũng căng thẳng không khác mẹ là bao:"Ba ba, mẹ, liệu ông ngoạicó không thích con không?" Ông ngoại nhất định sẽ không thích cô bé, nếu khôngthì ngay từ đầu đã không mang vứt bé đi rồi! Nhưng ba ba nói cô bé đã lớn rồi,nhất định phải hiểu mọi chuyện! Nếu Hoan Hoan không tha thứ cho ông ngoại, nhưvậy mẹ cũng sẽ không tha thứ cho ông ngoại! Nhưng ông ngoại lại sinh ra mẹ củabé, hơn nữa ông ngoại chỉ có một mình mẹ là con gái duy nhất, tình thân củahai cha con làm sao có thể cắt đứt được chứ!

Cho nên Hoan Hoan không thể ghét ông ngoại, nhất định phải hiếu thuận với ông!

Cho nên một nhà ba người bọn họ mới đi tới bên ngoài cổng căn biệt thự, từ bênngoài nhìn vào nơi này không xa hoa như khu Uý Lam Loan hay Kim úc phủ đệ,cũng không rộng lớn như hai nơi đó.

Tư Vũ nhìn về phía Bùi Tạp Tư, gật gật đầu!

Lập tức, vị nam giới duy nhất trong xe xuống xe trước, vòng qua đầu xe lịch sựmở cửa xe cho hai vị công chúa mỹ lệ!

Hai mỹ nữ xinh đẹp một lớn một nhỏ, mặc âu phục màu sáng trước sau xuống xe!

Tiếp theo cô gái nhỏ hai tay trái phải cầm hai tay ba mẹ cùng đi vào toà nhà

Sau khi vào nhà gặp gỡ chào hỏi cha mẹ xong, cũng không hề xảy ra chuyện gì đểcho Tư Vũ phải lo lắng. Cha cô cũng không hề giận dữ hét lớn với một nhà bangười bọn họ, cũng không đuổi bọn họ cút đi!

Mà lúc này ông đang nhìn đến Hoan Hoan, sau đó áy náy đến chảy nước mắt !

Thậm chí ...

Lạc Chính ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy bả vai nho nhỏ của Hoan Hoan, haimắt ửng đỏ run run nhìn thẳng vào Hoan Hoan."Cháu gái của ông, cháu đã lớn nhưvậy rồi, đã lớn như vậy rồi! Ông ngoại thật có lỗi với cháu, ông ngoại thậtkhông phải là người mà...!"

Vốn cảm thấy ông ngoại rất kỳ lạ, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ông già khóclóc, một cô bé nho nhỏ như Hoan Hoan thật sự cảm thấy không sao chịu nổi. Côbé giơ bàn tay nhỏ bé lên, lau những giọt nước mắt đang lăn trên những nếpnhăn kia: "Ông ngoại, ông đừng khóc, Hoan Hoan không trách ông đâu! Có lẽ dongày ấy Hoan Hoan không ngoan, hiện giờ Hoan Hoan đã ngoan rồi, chỉ cần ôngngoại có thể thích Hoan Hoan là được, ông ngoại có thể thích mẹ, ba ba làđược!"

Lời nói non nớt mà chân thật của đứa trẻ đã làm cho Lạc Chính càng thêm áynáy, không còn mặt mũi nào với đứa nhỏ này nữa. "Ông không xứng làm ông ngoạicủa cháu, không xứng!" Tuy bình thường cách làm của ông luôn rất mạnh mẽ, cứngrắn, cực kỳ vô tình. Nhưng lúc này, khi đối diện với đứa cháu gái nhỏ nhữngloại khí thế này lập tức biến mất tăm mất tích rồi !

Không thể nghi ngờ, những lời Hoan Hoan đã nhắc nhở ông giống như ngọn roiquất mạnh vào những việc làm nghe thật dọa người của ông trước kia! Ông khôngnhững đã hủy hoại con gái, lại còn làm hại luôn cả đứa trẻ! Truy danh trụclợi, đáng sao? Kỳ thật, cũng không phải là lần đầu tiên ông đã từng hỏi quachính mình như vậy, ông đã từng tự hỏi mình rất nhiều lần rồi !

Nhưng đôi khi con người ta khi còn đang ở trên vị trí kia, luôn luôn cảm thấyviệc làm như vậy là bất đắc dĩ, có rất nhiều chuyện cũng là do bị bất đắc dĩmới làm vậy!

Biểu hiện của Hoan Hoan đúng là kiểu trẻ con rất hồn nhiên vui tươi, cô bénghiêng đầu nghiêm mặt nói: "Cho dù ông có nói là không xứng, thì ông cũng vẫnlà ông ngoại của cháu, đây là một sự thực không thể thay đổi được! Ông ngoại,chỉ cần về sau này ông yêu quý cháu là được. Ông yêu thích cháu, cháu cũng sẽyêu thích ông mà!"

Những giọt nước mắt già nua của Lạc Chính lại càng tuôn rơi!

Nước mắt vẫn còn giàn giụa, mẹ Lạc kéo cháu gái qua bên mình, thân thể khomxuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ."Vậy bà ngoại thì sao?"

"Bà ngoại đối Hoan Hoan là tốt nhất, cháu đương nhiên thích bà ngoại rồi!"Thời gian nằm viện ít ngày qua, bà ngoại cũng đã đến thăm cô bé, hơn nữa mỗilần tới bà đều mang rất nhiều đồ ăn ngon. Hơn nữa bộ dáng của mẹ và bà ngoạicũng giống nhau, vì thế cho nên cô bé cũng giống bà ngoại, mà đã giống như vậyrồi thì làm sao cô bé có thể ghét bà ngoại được chứ?

Mẹ Tư Vũ ôm lấy cháu ngoại, đặt vô số nụ hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhưphấn điêu ngọc đuổi kia!

Lạc Chính đứng lên, liếc mắt nhìn con rể một cái, giọng nói trầm thấp nói ramột câu."Theo ba đến thư phòng!" Sau đó xoay người đi lên trên lầu!

"Ba ..." Tư Vũ mẫn cảm kêu lên, nhìn cha mình đã đi xa, cô kéo tay Tạp Tưlại."Nếu như ba ba có nói một chút những lời khó nghe với anh thì anh cũngđừng để trong lòng ... "

Bùi Tạp Tư đè lên tay Tư Vũ để cho nàng an tâm!

Để lại cho cô một nụ cười tươi tắn, sau đó, Bùi Tạp Tư cũng đi theo lên lầu!

Đóng cửa thư phòng lại, Bùi Tạp Tư ngồi vào trong chiếc ghế làm việc, trànngập mùi vị quan trường của cha vợ, lên tiếng:"Ba ... "

"Ngồi đi!" Lạc Chính giơ tay cánh tay lên, ý bảo con rể ngồi vào trong ghếsofa!

Đợi cho Bùi Tạp Tư ngồi yên, tiếp đó, Lạc Chính thở dài một tiếng thật dài,một tiếng thở dài này ngổn ngang trăm mối cảm xúc, mang theo hối hận trongđó."Ba gọi con lên đây là có một chuyện muốn nói với con!"

Tạp Tư nhướng đầu lông mày, đối với cách nói chuyện rất ôn hoà nhã nhặn, bìnhdị gần gũi này của người cha vợ, anh thật sự cực kỳ không thích ứng."Ba cứnói!"

Lạc Chính từ chiếc ghế dựa đứng lên, đưa thuốc lá cho Tạp Tư: "Ba muốn nói vớicon một chuyện, không, sai rồi, phải nói là ba cầu xin con một chuyện, cầu xincon trong những tháng ngày sau này có thể yêu thương, đối xử thật tốt với TưVũ, con gái của ba ... "

"Ba, ba không cần phải nói những lời này đâu, thân là chồng của Tư Vũ đây vốnlà việc con phải làm mà." Nói tới đây, Bùi Tạp Tư lộ ra vẻ xấu hổ, hối hận vìmình đã từng có những dĩ vãng không tốt."Tuy con cũng đã thực tình xin lỗi TưVũ, nhưng cũng từ nay trở đi, con sẽ càng yêu thương cô ấy hơn - - "

Lạc Chính cũng không đáp lại lời nói của anh, mà phóng ánh mắt ra xa, nhắc tớichuyện cũ năm xưa."Con biết không? Từ lúc còn rất nhỏ Tư Vũ đã rất thích con,thậm chí buổi tối trước khi bị gả đi nó còn từng cầu xin ba, không muốn kếthôn - - "

Quả thật Bùi Tạp Tư đã bị kinh ngạc rồi!

"Nhưng mà vào thời điểm ấy, Ba nhất thiết phải lôi kéo thế lực của nhà họ Lâm,cho nên ba đã ép buộc Tư Vũ phải gả cho Lâm Hiên! Kỳ thật, việc sau này Tư Vũbị tự kỷ, không đơn thuần là do bị Lâm Hiên bắt nạt, mà ba mới là đầu sỏ gâynên ... "

Bùi Tạp Tư không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cha vợ đang hối hận khôngthôi!

"Ngày thứ hai sau lễ kết hôn, Tư Vũ đã gọi điện thoại cho ba, nó nói cho babiết, Lâm Hiên là người đồng tính luyến ái, nó phải về nhà để ly hôn! Ba khôngđồng ý, Ba không tin lời của nó... Ba bảo nó phải đối xử với Lâm Hiên cho thậttốt để cho Lâm Hiên thích nó. Nói thật, nghe được mấy chữ 'Đồng tính luyến ái'này ba cực kỳ kinh ngạc. Ba không tin, cũng không có cách nào để tin tưởng - -"

"Bởi vì ba không tin, nên đã để cho cô ấy tiếp tục sống cùng với Lâm Hiên, chonên cô ấy đã bị bức thành người bệnh!" Việc này không cần cha vợ nói, anh cũngcó thể nghĩ tới!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...