Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 464



Đồng hồ điểm sau bốn giờ hai mươi phút, ngoài cổng trường học dành cho tầnglớp quý tộc tụ tập phần lớn các loại thương hiệu xe hơi nổi tiếng cùng nhiềumẫu xe khác nhau, vô tình biến cảnh vật nơi đây tựa như đang diễn ra một buổitriễn lãm xe xa hoa sang trọng với quy mô cực kỳ lớn.

Bùi Tạp Tư cùng Tư Vũ đang dừng xe bên vệ đường chỗ phần vạch vàng dành choviệc đậu xe. Chẳng lâu sau cánh cổng trường mở ra, một số học sinh ra khỏicổng để lên những chiếc xe sang trọng của người nhà đến đón. Rất nhanh sau đó,cô bé Hoan Hoan với hai bím tóc hai bên đã xuất hiện trong tầm mắt hai người.

“Hoan Hoan...” Tư Vũ nhẹ giọng gọi con gái, vẫy tay ra hiệu.

Trái tim bé bỏng của cô bé đã bị mẹ làm tổn thương nặng nề, khiến cho trongtình huống này cô bé cảm thấy rất khó khăn, vì thế cái mũi nhỏ nhắn của HoanHoan khẽ cau lại, nghiêng đầu sang chỗ khác với ý định không muốn nhìn thấy mẹmình.

“Hôm nay cô Tư Vũ tới đón chị kìa, vậy là chị không cần đi cùng với em nữarồi.” Sau đó Lạc Dật vẫy tay ra hiệu với Tư Vũ đồng thời nói nhỏ với HoanHoan.

“Không, tớ không muốn trở về với mẹ Tư Vũ”. Hoan Hoan bướng bỉnh nói.

“Ài, con gái bọn chị thật là bướng.” Lạc Dật tỏ ra cực kỳ hiểu biết con gáinên cậu nhìn Hoan Hoan mà lắc đầu.

Hoan Hoan không muốn để ý đến lời nói của cậu, thẳng thừng đi đến chiếc xe củaông Vương đang đỗ ở xa kia.

“Hoan Hoan....” Tư Vũ thấy vậy liền đuổi theo, kéo lấy thân thể bé nhỏ của congái. Sau đó quay sang chào hỏi ông Vương và bày tỏ ý định hôm nay muốn dẫn congái về nhà. Sau đó chiếc xe đang chở Lạc Dật liền rời đi trước.

Hoan Hoan bĩu môi tỏ vẻ không để ý đến mẹ, nổi giận đùng đùng xoay người đi vềphía trước, cô bé cũng không biết được mục đích muốn đi đến nơi nào, chỉ là cômuốn đi nhanh khỏi nơi này.

Đang đi thì bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một “vật cản to lớn” , lập tức cơthể nhỏ bé của cô bị “vật cản to lớn” kia bế bổng lên. “Ai dám chọc Hoan Hoancủa chú giận thế này? Nói cho chú nghe được không nào?”

“Chú Tạp Tư....????” Hoan Hoan ngạc nhiên lẫn vui mừng mở to hai mắt, bỗngchốc khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận bỗng vụt biến mất. “Chú Tạp Tư, saochú.....sao chú đến đón cháu vậy?

Bùi Tạp Tư nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của cô bé tràn ngập yêu thương nói: “Không phải trước đây Hoan Hoan nói muốn gặp chú hay sao, cho nên chú Tạp Tưmới tức tốc vội chạy đến gặp con nè!”

“Hu hu....” Hoan hoan hưng phấn đến nỗi rơi nước mắt, hơn nữa cứ chảy khôngngừng. “Con cứ nghĩ rằng chú Tạp Tư sẽ không còn để ý đến Hoan Hoan nữa. Huhu... chú ơi, chú nghe con nói nè, mẹ chỉ nhất thời hồ đồ thôi nên mới cùngchú nước ngoài kia đính hôn, ngàn vạn lần chú không được nghĩ đó là thật nha,một chút xíu con cũng không thích chú ngoại quốc ấy tí nào, con chỉ thích chúTạp Tư thôi, chú không nên trách mẹ con được không chú?”

“Ha ha...” Bùi Tạp Tư cười nhẹ, trêu ghẹo con bé. “Chú vốn định trách mắng mẹcủa cô nhưng vì Hoan Hoan đã nói như thế thì chú sẽ tha thứ ẹ con vậy!”

“Cảm ơn chú....” Hoan Hoan tựa như đã gỡ được hòn đá trong lòng, vẻ mặt cảmkích nhìn chú Tạp Tư đang bế mình.

Nhìn thấy cảnh con gái vì lo lắng mà bật khóc, Tư Vũ lúc này mớ biết được congái thích Tạp Tư nhiều đến mức nào. Cho dù dưới tình huống này Bùi Tạp Tư vẫnkhông thể tiếp thu được tin Hoan Hoan là con gái ruột của mình nhưng đối vớicô bé tràn ngập yêu thương tự đáy lòng thì đây cũng có thể coi như mối lươngduyên của cha và con gái vậy.

Hôm nay nhất định cô sẽ tìm thời gian cùng Bùi Tạp Tư nói chuyện một chút, cônhất định phải để cho anh tin chắc rằng Hoan Hoan chính là con gái ruột củaanh.

Thời gian sau đó toàn là Bùi Tạp Tư và Hoan Hoan vui chơi với nhau, cả hai chacon bọn họ tựa như cố ý cô lập Tư Vũ, để cho cô căn bản muốn tham gia vào cũngkhông được.

Ăn Hamburger chiên của Pháp, theo yêu cầu của Hoan Hoan đi tới khu trò chơi.

“A...chú, vui quá đi...” Hoan Hoan dùng vũ lực mà ấn phím với hy vọng có thểmang về nhiều Hầu Tử, trước đây đều là Bùi Tạp Tư thắng không à, cô bé khônghề được thắng lần nào cả.

“Ha ha, chú chậm một bước rồi, thôi nhường cho con một chút vậy!” Bùi Tạp Tưthả chậm tốc độ, thật ra là anh cố ý, chỉ vì muốn cho cô bé được thắng mộtlần, nhưng cho dù anh đã cố ý bắn chậm nhưng đối với Hoan Hoan cũng là rấtnhanh.

“Không được, chú không được cố ý thua, làm vậy chẳng có ý nghĩa gì đâu.” HoanHoan một bên ấn phím một bên lớn tiếng “ra lệnh”.

Bùi Tạp Tư cười lắc lắc đầu, trời ơi, anh thật khổ mà, cố ý thua cũng khôngđược “phép”.

“Chú ơi, nhanh....nhanh lên...”

“Đến đây, đến đây, Hoan Hoan phải bắn nhanh một chút, nếu không chú lại thắngcon đó.”

“Chú, vậy chú thắng con đi, đến lúc đó con sẽ mang mẹ con làm phần thưởng chochú. ( Lemon Phan = Oh My God (-.-!!!) )

Hoan Hoan bỗng nhìn mẹ mình liếc mắt một cái, cuối cùng cũng “ban” ẹ mình mộtnụ cười tươi tắn.

“Hô hô, vậy thì chú không thể cố ý thua con được nữa rồi...” Bùi Tạp Tư bắtđầu thần tốc ấn theo bàn phím, tập trung tinh thần vùi đầu vào cuộc chiến sinhtử này . (Lemon Phan = bản tính của anh ý lại trỗi dậy ^.^ )

Xem trận chiến bắn Hầu Tự của hai cha con, Tư Vũ đứng bên cạnh không đồng tìnhliền hô lên. “Nguyên nhân mà hai người “ghẻ lạnh” bỏ mặc tôi một bên, thì ralà coi tôi như một chiến lợi phẩm sao? Tôi không có liên quan trong chuyệnnày, hai người đừng mong có ý gì với tôi.”

“ Hì hì...mẹ à, không phải trong một lần ăn tối trước đây mẹ đã nói với conrằng từ hôm nay về sau sẽ nghe lời Hoan Hoan, nhất định không để cho Hoan Hoankhổ sở sao? Cho nên mẹ ơi, mẹ cũng không được nói gì đại loại là “không liênquan” hay là “không có quyền lợi” nha.” Hoan Hoan đắc ý nói xong, thì để ýthấy màn hình, lập tức khuôn mặt đang đắc ý kia lập tức được thay bằng khuônmặt đau khổ . “ Hu hu...sao lại thua nữa rồi, mẹ của con à, con đã thua sạchsẽ rồi.... xem ra trong thời gian sớm nhất con thật sự phải mang mẹ dâng lêncho người chiến thắng là chú Tạp Tư rồi.” (Lemon Phan = ha ha ha mình chếtcười với hai bố con nhà này. )

Bùi Tạp Tư đem Hoan Hoan bế lên, sau đó một tay ôm lấy “chiến lợi phẩm” đangđứng bên cạnh. “ Nếu như cô bé này đã thua sạch hết tiền bạc và ngay cả mẹmình cô cũng thua luôn thì chúng ta mau mau về nhà thôi.”

“ha ha, được đó...” Hoan Hoan hưng phấn hoan hô.

Nhưng mà Tư Vũ sớm đã bị hai cha con bọn họ hành hạ đến sít sao, cho dù muốnnói ra chữ “Không” thì kết quả cuối cùng cũng là không ai thèm phản ứng lại a.

Cả ba người chưa trở về “tổ ấm ngọt ngào Kim Ức Phủ Đệ”, mà là về ngôi nhà củaTư Vũ. Hoan Hoan tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ, mẹ con bọn họ cuối cùng cũng cócơ hội ở riêng với nhau.

Tư Vũ dùng lược chải tóc cho con gái, nhẹ giọng hỏi: “Hoan Hoan, sao lúc nàykhông tức giận với mẹ nữa đi?”

Hoan Hoan xoay người ôm lấy mẹ, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào bụng của mẹmình. “Con không có tức giận với mẹ, con chỉ lo lắng ẹ thôi, sợ mẹ thật sự gảcho chú nước ngoài kia thì sao? Ha ha, hiện giờ nhìn thấy mẹ cùng chú ThúcThúc lại yêu thương nhau, Hoan Hoan thật sự rất vui vẻ nha....”

Tư Vũ chỉ chỉ trán của con gái, đến phiên cô oan ức nói: “Con còn dám nhắc lạichuyện này sao, trước đó mẹ có hỏi con nha, hỏi con là để cho chú Tạp Tư làmba con có chịu không? Con thì đúng thật là, không hề ẹ một cơ hội nào cả, lậptức nói không đồng ý. Mẹ là rất để ý đến cảm xúc của con, sợ con nghĩ rằng mẹchỉ để ý đến tình cảm của riêng mình, không lo cho sự nghiệp cho nên sau đó mẹcũng không dám nói cho con biết chuyện về chú Tạp Tư nữa rồi!”

“Cái gì?” Lúc này hai mắt Hoan Hoan mở lớn tựa như hai bóng đèn, tiếp đó là vẻmặt hối hận, hổn hển dậm chân. “Hu hu.... sao lại có thể như vậy được, con cứnghĩ rằng mẹ một mực muốn cùng chú nước ngoài kia kết giao, cho nên mới khôngẹ mở miệng nói. Thật sự là không xong rồi, đi một vòng lớn như vậy thì ra toànbộ đều đã nghĩ sai hết rồi.”

Hoan Hoan nâng hai tay che lấy mặt mình, lau lau nước mắt. Trời ạ, toàn bộ đềudo cô bé chủ quan, quá cường đại sự việc, cô bé nên bỏ cái tật xấu này!

Tư Vũ kể lại toàn bộ sự việc trước đây, rồi im lặng đợi đối phương phản ứng rasao.

Bùi Tạp Tư lặng đi vài giây, đôi chân mày nhăn lại. “Ý em là chính em đã đivào trong nhà trọ của anh, sau đó vào buổi tối anh uống rượu, anh coi em làngười bạn gái thứ N của mình....sau đó chúng ta liền cùng ở một chỗ hả?”

Tư Vũ khó xử gật đầu, loại chuyện này cùng anh nói ra toàn bộ thật sự khiến côrất xấu hổ. “Đúng vậy, tối hôm đó anh uống thật sự cực kỳ say mê!”

Hiện giờ nhớ lại, thật sự là anh không hề có ấn tượng gì cả. Năm đó quả thậtbạn gái của anh rất nhiều, nhưng mà....cô nói với anh là cô có thể đi và nhàtrọ của anh, chuyện này không phải kỳ lạ sao? Nơi đó là khu căn hộ cao cấp mà,nhân viên bảo an làm sao lại dễ dàng cho đi vào?

Được rồi, được rồi. Cho dù là cô vào được, thì sao biết được mật mã nhà củaanh? Không phải chỉ mình anh ở, đôi khi cũng dẫn phụ nữ về nhà, nhưng mà mậtmã đóng cửa của anh thì anh không hề nói cho ai biết hết.

Thấy anh do dự, Tư Vũ lập tức bổ xung thêm. “ nhà anh khi đóng cửa không cầnvân tay, chỉ cần nhập vào mật mã là được, mật mã của anh là 765432100!” (LemonPhan = mật mã kiểu j vậy trời?)

“Ha ha...” Bùi Tạp Tư kinh ngạc cười rộ lên. “Mật mà không sai. Nhưng mà embiết khi nào?”

“Lúc em còn nhỏ đã biết mật mã này của anh, em còn nhớ tất cả mật mã của anhđều là mấy con số này.” Tư Vũ nói rất kiên định.

“Cho nên xin anh tin tưởng lời em nói, Hoan Hoan thật sự là con gái của anh.Đương nhiên, nếu như anh vẫn không tin thì anh có thể mang Hoan Hoan đi làmxét nghiệm....” Tư Vũ sốt ruột nói.

Bùi Tạp Tư kéo cô lại và ôm vào trong lòng. “Không cần giám định DNA, HoanHoan đương nhiên là con gái của anh...”

Tư Vũ thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng kích động gợi lên. “Anh tin thì tốt quárồi. Em biết chuyện này cực kỳ khó tin đối với anh, nhưng đây là sự thật. Nămđó em không có biện pháp, Lâm Hiên lại không chịu ly hôn với em, cho nên dù emthích anh, muốn đem chuyện của con gái nói với anh nhưng không thể có năng lựcnói ra được. Vì thế em chỉ có thể mang con gái trốn đi, mãi đến khi sinh raHoan Hoan thì thôi....” Bùi Tạp Tư mày càng nhíu. “không phải lúc ấy em đangbệnh, không thể nói chuyện được sao? Sao em lại có thể tự trốn đi được?”

Gương mặt tươi cười của Tư Vũ lập tức trở nên bi thương khổ sở. Cô buông hạđôi mắt. “Chuyện này thì sau này em sẽ từ từ nói cho anh biết....”

“Được rồi!” Bùi Tạp Tư thở dài, ngực dán vào sống lưng của cô, nói “Tư Vũ, emkhông cần phải cố gắng nhớ lại quá nhiều, Hoan Hoan là con của chúng ta, mặcdù về sau chúng ta có thể sinh ra đứa con khác, nhưng anh vẫn đối xử với HoanHoan tốt nhất.” ( Lemon Phan = đồ đầu gỗ )

Lời nói của anh tựa như khiến cho nỗi kích động và bi thương của Tư Vũ nhấtthời biến mất, cô xoay người lại đối diện với anh. “Anh vẫn không tin lời nóicủa em, anh vẫn không tin Hoan Hoan là con gái của anh!”

“Anh không có nói không phải. Hoan Hoan là con gái của anh.” Bùi Tạp Tư nóicũng cực kỳ khẳng định.

Tư Vũ dùng lực đẩy anh ra. “Thôi, em không nói với anh nữa.” Hừ, về sau nếuanh ta biết được và muốn nhận lại Hoan Hoan thì cô nhất định không cho HoanHoan gọi anh là “Ba ba”!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...