Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 462



Tư Vũ vỗ nhẹ lên gương mặt anh, nhẹ giọng đề xuất yêu cầu: "Vậy từ nay

về sau anh không được qua lại với Diệp Chức Nhân, anh phải biết rằng em cực

kỳ chán ghét cô ta, căm hận cô ta!" di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Sao anh lại không chán ghét cô ta chứ, nhưng hiện giờ anh đang tiếp tục hợptác với công ty Hàn Quốc bên kia, bởi vì tiền bạc của anh chưa đủ để kinhdoanh, nhưng chuyện này anh sẽ không nói cho cô biết. Hiện giờ anh đang muốnđể cho cô sốt ruột một chút, không thể để cô có ý nghĩ anh là người chẳng aithích, khiến cô sẽ ở quan hệ lung tung ở bên ngoài mà không buồn quan tâm đếncảm giác của anh! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

"Hiện nay hai bên công ty đang ở trong giai đoạn thử thách lẫn nhau. Lúc nàyem không có quyền ngăn cản anh qua lại tiếp xúc với người khác!" Bùi Tạp Tư cốý nói ra những điều khó dễ, cũng tăng thêm vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn.

"Chẳng lẽ anh quên cô ta đã hại chết con của chúng ta sao, em thật sự khôngmuốn nhìn thấy cô ta chút nào!" Bọn họ đã từng có quan hệ với nhau, cứ nhìnthấy cô ta lòng cô lại đau đớn giống như bị dao đâm vậy.

"Nhưng vấn đề là, hiện giờ công việc của anh nhất định phải tiếp xúc với côta. Nếu như em thật sự không cách nào đối mặt với cô ta, vậy thì từ nay về sauem cũng không cần tới nơi này nữa!" Câu này, anh không hề nói đùa cô, cũngkhông phải là anh giận cô, mà là lời tâm huyết của anh, anh không muốn để côbị tổn thương, khổ sở! d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Nhưng khi những lời này lọt vào tai Tư Vũ, lại thành ra là giữa cô và DiệpChức Nhân, anh lại sẵn sàng vứt bỏ cô, Lạc Tư Vũ. Trong nháy mắt, những giọtnước mắt khổ sở, tủi thân trượt dài xuống gò má cô. Nhưng cho dù thế nào côcũng phải thắng, phải giành lại tình yêu của mình, cô nhất định phải đánh bạingười phụ nữ kia! "Không, em có thể đối mặt. Anh cũng là cha của đứa nhỏ đấythôi. Nếu như, khi anh nhìn thấy cô ta mà không thấy khổ sở, thì em đây cũngsẽ như thế!" diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

Tư Vũ nói những lời này, cũng muốn nhắc nhở Bùi Tạp Tư rằng, anh đã từng làmnhững chuyện có lỗi thế nào!

Làm sao anh nghe mà lại không có thể hiểu được ý tứ trong những câu chữ của côchứ. Đây là anh đã thiếu nợ với cô, chỉ sợ dùng cả đời để yêu cũng không cócách nào bù lại đầy đủ cho cô!

Anh nhắm mắt lại, cố ý xem nhẹ nỗi đau ở trong lòng kia. Anh đẩy tay cô ra rồira sức hôn vào môi đỏ mọng của cô...

Nụ hôn môi của anh quá thô lỗ, đôi môi Tư Vũ bị trêu đùa đến thay đổi hìnhdạng, khiến cô phát ra tiếng kêu kháng nghị đau đớn : "Ưm ... nhẹ chút..."

"Nói cho cùng, em đến là để cho anh đụng chạm hay là không cho anh đụng chạmđây? Nếu không đồng ý cho anh đụng chạm ở nơi này, thì ở chỗ khác cũng đauthôi! Nếu em không muốn, hiện tại em cũng có thể bỏ đi được rồi đấy!" Anh nângnửa người trên lên, nửa người dưới vẫn quỳ gối ở bên ngoài hai chân cô!

"Em chưa hề nói không cho anh đụng chạm, em bằng lòng cho anh mà!" Hai tay TưVũ chủ động vòng ở cổ của anh, kéo anh về phía mình, để cho anh nằm ở trênthân mình!

Bùi Tạp Tư nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, rầm rĩ đòi cô hôn môi mình:"Uh`m,hôn môi anh đi!"

Tư Vũ nâng mặt lên, chủ động đưa môi mình lên!

Cô chỉ vừa mới nhẹ nhàng áp nhẹ môi vào, lập tức tình cảm mãnh liệt của anh đãhò nhau trỗi dậy. Bùi Tạp Tư đảo khách thành chủ, ra sức hôn cánh môi của cô.Nụ hôn của anh thật bá đạo chuyên chế, cộng thêm hứng thú tràn trề với ý muốntrừng phạt cô ở trong đó.

Anh khẽ cắn vài cái vào cái miệng nhỏ của cô, mút mát trong ngoài làn môi nhưcánh hoa kia, thích thú tận hưởng hương vị của cô, sau đó, Bùi Tạp Tư mới từtừ dời khỏi trận địa. Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, râu của anh đã mọc lúnphún, cọ sát trên làn da non mịn tuyết trắng của cô. Đồng thời bàn tay to củaanh cuồng vọng đưa lên vuốt ve chỗ bên eo cô, kéo xuống * che chắn *

"Uh`m ... "

"Tư Vũ, em đúng là cô bé con bịp bợm, em hãy chờ xem bây giờ anh sẽ trừng phạtem thế nào!" Bùi Tạp Tư cứ quanh quẩn mãi ở nơi thần bí* che chắn * ngóntay duỗi thẳng dùng lực đâm một cái ...

Tiến vào.

"A ..."

Anh mạnh mẽ làm cô bị đau nhức, khiến mồ hôi túa ra một lớp mỏng ở trên tráncô, đôi má cô càng thêm hồng hào như quả táo làm cho người ta không nhịn được,chỉ ao ước được cắn một miếng vào nơi tươi tắn ấy.

Ngón tay anh tựa như một con rắn nhỏ linh hoạt tại nơi ấm áp kia...

Mảnh đất ướt át,

Ngón tay anh chuyển động ra vào trong cô ngày càng nhanh

Nơi đó ~ lại càng trở nên căng hơn

~~Mà anh hành hạ khiến cô hoàn toàn không có sức lực phát ra lời kháng nghị,chỉ có thể mặc cho anh tùy tiện trêu đùa bản thân.

Bỗng nhiên anh đứng dậy, đẩy cao hai chân cô lên sang hai bên, trong nháymắt...

Tất cả của cô...

Đang lúc say sưa, bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng động ...

"Bên ngoài nóng thật, làm cái chân chạy việc thật không muốn để cho người tasống nữa, cho tôi thật một chén nước với!" Tiếng một người đàn ông than thởnghe cực kỳ rõ ràng, anh ta thật sự mệt chết đi được!

"Nước đây!" Tiếng người kia nói!

Tư Vũ sợ tới mức trong nháy mắt toàn thân lạnh buốt, nhìn vào gương mặt bêntrên gương ra sức lắc đầu."Dừng lại, dừng lại đi, bên ngoài có người đến đấy!"

"Hừ!" Bùi Tạp Tư hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô, động tác phía dưới vẫn khôngchịu ngừng lại."Yên lặng một chút, bọn hắn sẽ không phát hiện ... "

Kẽo kẹt kẽo kẹt ...

Lúc này, tiếng động phát ra từ ghế sô pha càng làm cho Tư Vũ có cảm giác tohơn nữa, quả thực đến đinh tai nhức óc ...

Đôi má vừa mới tái mét lại trở nên hồng hào! Cô từ chối cơ thể anh cuống đếnđộ nước mắt tuôn rơi: "Làm sao lại có thể nghe không được chứ, anh mau đứnglên đi, có được hay không?"

"Lúc này làm sao anh có thể rời khỏi em đây, không bằng giết chết anh đi" Thậtsự, nếu bọn họ bị phát hiện thì làm sao, bọn họ là vợ chồng danh chính ngônthuận đấy, có được hay không?

Bùi Tạp Tư mới vừa nghĩ như vậy, cửa văn phòng bất thình lình bị người ta đẩyra ...

"Đại ca ..." Tiếng của Đại Lợi vang lên ở cửa ra vào...

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...