Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 446



Bùi Tạp Tư lôi kéo thân thể của cô, nhẹ nhàng thì thầm nói ở bên tai cô:"Những chuyện này anh làm đã rất quen thuộc, quen đến mức như tên của mìnhvậy. Anh có nghe qua những chuyện kiểu như thế này, là cách mà vợ chồng đối xửvới nhau, trên giường vận động, **, làm loạn, dính vào ..." cách nói của anhcàng về sau càng hạ lưu, càng ngày càng đậm màu sắc tình dục, càng khiến chotoàn thân người ta phát run lên!

Cuối cùng, thật sự nghe không nổi nữa Tư Vũ vặn vẹo người đứng lên: "Anh đừngcó náo loạn lên nữa, bây giờ để em đi tìm bác sĩ cho anh...!"

Cô vừa mới định đi, lập tức bị Bùi Tạp Tư kéo trở về trên người, ấn một nụ hônvào trên mặt của cô. "Em đừng đi, anh có chuyện!" Anh cười vẻ mặt xấu xa!

Tư Vũ biết anh không có chuyện gì tốt đẹp, nhưng cô cũng không biết, cho tớicùng anh đang nghĩ định làm cái gì! "Chuyện gì vậy?"

"Ha ha ..." Bùi Tạp Tư phát ra tiếng cười càn rỡ, lại mang Tư Vũ đè xuốngkhông cho nhúc nhích ở trên mặt giường, lập tức dùng thân thể của chính mìnhđè chặt lên trên, nói ở phía trên đầu của cô: "Bà xã, bây giờ anh muốn cùng emhợp phòng ... "

"Không cần ..." cô thở hổn hển cự tuyệt.

Nhưng mà quần áo trên người cô đã bị người ta cởi ra hết rồi, lại còn bị ngườita áp ở dưới thân nữa, làm sao cô còn có thể chạy thoát khỏi tay người thợ sănđây? Cuối cùng, đương nhiên là cô lại bị người ta ăn sạch sẽ một lần nữa, sờmó một lần nữa ! Nhưng mà Tư Vũ cũng rất lợi hại nhé, ít nhất cô cũng dụ dỗ,lừa được người đàn ông này, để anh đồng ý sau khi 'Hợp phòng' xong cô sẽ đitìm bác sĩ tới xử lý giúp vết thương cho anh!

Chỉ có điều, thời gian 'Hợp phòng' này tựa hồ là hơi quá dài, làm cho người tacũng phải giật mình một chút!

Vợ chồng Đại Cương canh giữ ở cửa phòng bệnh, đề phòng trường hợp người nào đókhông có đầu óc lại đi vào, dạng người này thuộc loại đã không có đầu óc lạicòn không có mắt, đi vào đẩy cửa phòng bệnh ra, phá hoại thời gian tốt đẹp ởbên trong... Do đó bọn họ vẫn nên canh giữ ở cửa phòng bệnh là tốt nhất!

Mà Đại Cương sợ bà xã mình có cơ hội miên man suy nghĩ, cho nên mới nhét tainghe điện thoại vào trong tai của vợ mình, để cho cô xem phim nghe nhạc! Vợcủa Đại Cương đúng là “bé hạt tiêu”, bình thường cũng luôn luôn bắt nạt ĐạiCương, nhưng mà trong chuyện này “bé hạt tiêu” lại cực kỳ nghe lời của ĐạiCương, cho nên cô rất ngoan ngoãn xem phim!

Trong hành lang đã sáng đèn, ngoài cửa sổ, bầu trời cũng dần dần chuyển thànhmột mảnh tối đen, mà “bé hạt tiêu”cũng đã xem xong hai bộ phim nhựa, vậy màcửa phòng bệnh vẫn chưa mở ra, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng yêunhau!

“Bé hạt tiêu” bỗng kéo chiếc tai nghe điện thoại ra, ôm bụng, vẻ mặt đầy sùngbái lên tiếng: "Ông xã, đại ca thể lực sieu khỏe nhỉ, đã bốn tiếng rồi đấy,vậy mà cũng chưa từng nghỉ ngơi ... "

Đại Cương nhăn lại cặp lông mày lại, hung hăng chất vấn: "Đáng chết, sao embiết vẫn chưa từng nghỉ ngơi hả? Không phải anh đã cho em xem phim rồi đósao?"

"Ha ha ... ông xã, anh đừng nóng giận! Chẳng qua em cũng chỉ là tò mò một chútthôi." “Bé hạt tiêu” dựa vào ngực ông xã, đè cánh taycủa chồng mình lại, khôngngừng trấn an: "Ông xã này, hay là chúng ta để cho các anh em khác đến canhgác đi, có được hay không?"

"Đương nhiên là không được rồi !"

"Ài ..." cô bi thương thở dài một hơi, lại nhệch cái miệng ra, "nhưng mà...nhưng mà người ta thật đói mà ... không hiểu người ở trong ấy có biết đói bụnghay không đây... "

"Em nói điểm này, trái lại, đã nhắc nhở anh!" Đại Cương vươn tay lấy điệnthoại di động ra gọi cho Đại Lợi, bảo cậu ta mang đồ ăn đến. Oa, chậc chậc,chắc lão đại đã hao phí thể lực rất lớn, rất cần phải được ăn uống bồi bổ rồi!

Giống như bị vét sạch, Tư Vũ mặc cho phía dưới thân bị đẩy đè xuống, cô chỉ cóthể làm một việc là tì lên ngực của anh, trong miệng phát ra tiếng kêu muốnchết muốn sống! “Thôi đi mà… Xin anh đấy, em thật sự rất đói rồi…”

“Anh cam đoan đây là lần sau cùng!” Bùi Tạp Tư ra sức đòi hỏi, thở hổn hển camđoan!

Nước mắt Tư Vũ rơi xuống, lúc này nước mắt không phải là cảm động, mà là cô đãquá mệt, vừa đau đơn lại vừa tủi thân: “Lần trước anh cũng nói với em như vậy…một lần sau cùng, lại một lần sau cùng…” thế mà bây giờ anh vẫn còn chưa buôngtha cô, thân thể anh giống như mọc dài ra ở trong thân thể cô vậy, không thểnào thoát ra được…

Bùi Tạp Tư nở nụ cười càng thêm đắc ý, lời nói oán giận của cô không thể nghingờ đã làm lòng tự tôn của đàn ông trong anh vô cùng thỏa mãn! Khà khà… Cái màđàn ông muốn nghe phụ nữ nói nhất chẳng phải là câu “Anh xấu lắm, người ta mệtđến mức này rồi mà còn vẫn phải một lần, trái một lần, đến cuối cùng có đượcyên hay không nữa cũng chẳng biết?” hay sao.

“Bà xã, bây giờ đúng là thật sự, anh không lừa em nữa!” Bùi Tạp Tư nhấc cái eonhỏ của cô lên tìm đến chỗ rậm rạp, sau đó anh nâng bộ phận của mình, giốngnhư được lắp mô tơ điện một dạng, bắt đầu điên nhất cuồng làm việc! Trước sautần suất ra vào nhanh đến mức làm cho người ta hoa cả mắt, mà cô bị anh tấncông lại càng hiểu rất rõ, cả người trên dưới, cho đến từng sợi tóc đều nhanhchóng trở nên run rẩy!

Da thịt trên người Tư Vũ lại một lần nữa nhuốm một màu đỏ rự giống như bị bệnhsởi, mười ngón tay căng thẳng bám chặt vào ngực của anh, hai chân cũng kíchđộng cuộn vòng trên cơ thể anh… Bùi Tạp Tư hét lớn một tiếng, sau đó, rốt cuộcanh nắm chặt phần eo của cô, nâng lên…

…rồi anh mới buông tha cô hoàn toàn!

Tư Vũ tuy đã mỏi mệt không chịu nổi, nhưng mà cô vẫn cắn răng, đứng xuống mặtđất, khẩn trương đi mặc quần áo. Hu hu, … hiện tại cô sợ lắm rồi, nếu khônglập tức đứng lên, cô thực sợ anh lại giống như kiểu vài lần trước, nghỉ ngơichỉ được 3 phút lại túm lấy cô, bắt đầu hành hạ!

Nhìn cô toàn thân vô lực, bộ dáng mặc cái áo ngực mà cánh tay đã run rẩy, BùiTạp Tư nằm ở trên giường cười hề hề không ngừng trêu chọc cô. Sau đó cánh taydài của anh lại tóm lấy cô kéo trở lại trên giường: “Xem ra em vãn còn có khílực nhỉ? Vốn dĩ anh tưởng em đã mệt mỏi nên bỏ qua cho em, nhưng mà xem ra thểlực của em vẫn còn rất tốt, hay là chúng ta liền làm một lần nữa đi!” Anh trêuđùa cô một trận xem sao!

“Đừng mà… em không chịu nổi nữa đâu!” Tư Vũ sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn củacô đã vặn xoắn lại rồi, cô nói như muốn khóc: “Nếu như anh thật sự còn muốntiếp tục nữa, cũng nên cho em ăn miếng cơm đã chứ? Em thật sự rất đói, em muốnăn cơm…!”

“Không có cơm, chỉ có lạp xườn…” Bùi Tạp Tư ôm thân thể của cô, tà ác thì thầmvào bên tai cô: “Em có ăn không?”

Tư Vũ muốn vặn vẹo thân thể, nhưng lại bị anh ôm thật chặt, cô hoàn toàn khôngcó cách nào nhúc nhích: “Anh quá xấu xa, không thể như vậy được, cho dù em làlao công, anh cũng phải cho em đi ăn cơm chứ!”

“Ha ha…” Bùi Tạp Tư lại phát ra tiếng cười sung sướng, hoàn toàn mặc kệ máu ởtrên lưng chảy ra rất nhiều. Anh nhặt chiếc áo ngủ đã ném ở một bên mặc vàongười, hướng ra ngoài cửa. Anh biết Đại Cương và cái đồ Bát Quái kia tính cáchvốn thích xem náo nhiệt, nhất định sẽ không bỏ đi: “Đại Cương, hãy chuẩn bịmang đến cho anh bữa tiệc lớn nhé, chị dâu của cậu đói bụng rồi!”

Mà lúc này, Đại Cương đã lấy chiếc xe chữa bệnh của bệnh viện tạm thời chuyểnđổi trở thành xe chở đồ ăn, bên trong bày đặt một số thức ăn cộng thêm chairượu đỏ… Cậu ta cười khanh khách đẩy xa tới. “Lão Đại, em đã chuẩn bị đầy đủtoàn bộ rồi, mời đại ca và chị dâu từ từ dùng bữa!”

Tư Vũ nằm ở trên giường nghe thấy tiếng nói ở bên ngoài, xấu hổ cùng quẫn đếnchết đi được. Cô vùi mặt vào dưới chiếc chăn đơn. Trời ạ, lúc này cô thật quámất mặt, huynh đệ của anh nhất định là biết anh với cô ở đây đang làm cái gìrồi.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...