Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 430



Bùi Tạp Tư quả nhiên là nói được thì làm được, sáng hôm sau cho người manggiấy thỏa thuận ly hôn đem đến cho Tư Vũ.

Khi nhìn thấy trên tờ thỏa thuận ly hôn có tên của anh, trong lòng cô như bịmột tảng đá lớn đè xuống.

Nước mắt bỗng dưng rơi dài trên đôi má, rất nhanh thấm ướt cả mặt. Sao lạimuốn khóc? Không phải chính mình muốn ly hôn sao? Hiện giờ mục đích đã đạtđược thì nên phấn khởi chứ?

Nhưng mà…nhưng mà điện thoại của anh vẫn còn để ở đây, không lẽ anh không muốnlấy lại sao? Không có điện thoại thì sẽ gặp khó khăn trong làm ăn không phảisao? Trong đây phần lớn là số của khách hàng và đối tác….

Anh ấy vẫn chưa hết cảm sao? Nguyên nhân là do tối đó bị trúng mưa? Đúng vậy,tối đó anh đã phát sốt, thế mà lại phải đi Hàn Quốc, đảm bảo bên đó cũng khôngcó nghỉ ngơi tốt.

Không biết hiện giờ tình trạng của anh như thế nào rồi?

Bỗng nhiên Tư Vũ nhìn lên ngón tay đeo chiếc nhẫn, bất chợt cô cảm thấy côkhông có lý do gì để có thể đeo chiếc nhẫn này cả. Bỏ lại giấy thỏa thuận lyhôn, Tư Vũ chạy nhanh vào phòng tắm. Đổ một ít xà phòng lên ngón tay giữa, cốgắng vài lần rút chiếc nhẫn ra, cuối cùng vẫn không tháo được chiếc nhẫn kimcương ấy ra.

“Mẹ, tối nay chú có làm bữa tối cho chúng ta nữa không mẹ?” bận quần áo chỉnhtề, lưng đeo balo, Hoan Hoan chạy vào trong phòng của mẹ nóng lòng dò hỏi.

Nhìn con gái nhớ Bùi Tạp Tư, Tư Vũ lòng chua xót, cô ngồi xổm xuống: “HoanHoan, có vẻ như con đặc biệt thích chú Tạp Tư hả?”

“Ha ha….” Hoan Hoan cười cười, sau đó cô bé bỗng lè lưỡi. “Chú Tạp Tư đối vớicon rất tốt. Đương nhiên con cũng thích chú Ryan”

“Con chỉ là đặc biệt thích chú Tạp Tư thôi đúng không?” Tư Vũ vén vén tóc congái, nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô bé giống như thấy được một người khác, mộtngười trong lòng cô.

“Dạ…” Hoan Hoan gật gật cái đầu bé xíu của mình, sau đó cô bé nói “Bởi vì chúTạp Tư có thể làm mọi chuyện cho chúng ta, có những chuyện chú Ryan không làmđược”. Nguyên nhân là hôm qua cô bé giả vờ hỏi Ryan một chút chuyện thì anhchàng liền làm hành động “trời sập sao”….hay là bộ dạng “A…A…mặt trời mọc ratừ phía Tây sao”….. loại người này cô bé thật sự không thích nha. Xuống bếpnấu nướng là chuyện cực kỳ mất mặt sao? Nếu thật sự cảm thấy mất mặt thì saolại muốn ăn cơm?

Thật ra cho dù là mẹ cô bé không nói thật nhưng cô bé cũng có thể biết đượcgiữa mẹ và chú Tạp Tư nhất định là có chuyện gì đó không vui. “Mẹ, điện thoạicủa chú Tạp Tư rơi ở trong này, có lẽ chú ấy không có số điện thoại của mẹ chonên mới không có cách nào liên lạc được với mẹ, mẹ có muốn đem điện thoại trảlại cho chú không? Con có địa chỉ của công ty chú ấy….mẹ có muốn đi không ạ?

Tư Vũ kéo con gái vào trong ngực mình, nước mắt không thể kìm nỗi nữa bỗngtrào ra. “Hoan Hoan, con nói ẹ biết là mẹ nên làm thế nào đây?” Bùi Tạp Tưhành hạ cô vào buổi tối, tối nào anh cũng đều đeo tạp dề nấu cơm….

Hoan Hoan bị mẹ ôm vào trong ngực, cô bé vỗ nhẹ bả vai Tư Vũ tựa như người lớnnói ra những lời nói rất thấm: “Chỉ cần làm theo trái tim mình mách bảo là tốtnhất, chuyện gì bỏ xuống được thì nên bỏ xuống. Nếu không, chỉ vì xúc cảm nhấtthời mà có thể bỏ qua vài thứ, mẹ cũng sẽ không vui vẻ gì.”

Nghe con gái nói, Tư Vũ vừa khóc vừa cười, kéo con gái ra khỏi mình một chút,đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan “Những lời này là do con học đượctrên Tivi phải không? Con có hiểu những lời con vừa nói là gì không?”

“Ha ha sao con có thể không hiểu được? Con hiểu rất rõ ý nghĩa của những lờinói này. Mẹ, mẹ không biết là trong lớp chúng con có rất nhiều nữ sinh đangtheo đuổi Lạc Dật, các bạn ấy đều biết rõ là con và Lạc Dật là anh em củanhau, sau đó có rất nhiều bạn học tặng quà cho con muốn con mau mau giúp cácbạn ấy giới thiệu với Lạc Dật. Nhưng mà mẹ Vũ Nghê nói là không được yêu sớm,yêu sớm sẽ hại bản thân mình rất thê thảm, sẽ không kịp hối hận đâu, cho nêncon liền không để ý đến quà của các bạn ấy, do đó các bạn ấy đều đem quà vềhết rồi. Mà Lạc Dật cũng đâu có rảnh rỗi để mỗi ngày ở cùng với một bạn khácnhau. Đôi khi con cũng muốn vi phạm nguyên tắc một chút mà có được quà, nhưngmà sau cùng con nghĩ là nếu làm vậy thì tụi con sẽ rất là thống khổ”

Tư Vũ nhéo nhéo mũi của con gái, dù cô bé còn nhỏ nhưng cách lý giải một vấnđề rất là chính xác nha.

“Mẹ, mặc kệ nói thế nào, con hy vọng tối hôm nay thấy chú Tạp Tư à…., bởi vìhai ngày nay con với mẹ toàn là đi ra quán ăn không thì mua đồ ăn bên ngoàivề, thật sự là đủ rồi, mẹ không thể hại bao tử của con được, con đang trongtuổi lớn, cần dinh dưỡng, cần dinh dưỡng, mục tiêu trong tương lai của con làlàm người mẫu, mẹ không được để cho con phát triển không kịp mấy bạn cùng tuổinha….”

Tư Vũ kéo Hoan Hoan ra khỏi phòng, nếu không mau đi đến trường nhất định sẽ bịmuộn học, Tư Vũ vừa khóa cửa vừa hỏi con gái “Trước đây không phải con muốnlàm người phát ngôn sao? Sao bây giờ lại thay đổi làm người mẫu rồi hả?”

“Ha ha, giáo viên của tụi con lúc nghỉ giữa tiết có nói chuyện phiếm, đều nóivóc người của con rất xinh đẹp, nói con dáng cao, chân lại dài, sau này lớnlên dáng người nhất định rất đẹp….” Hoan Hoan lè lưỡi, khi cô bé nói những lờinày còn có chút xấu hổ.

Hiện tại cô bé đã tám tuổi, đúng là đã cao 1m38, mặc dù còn chưa đến giai đoạnphát triển, nhưng cũng có thể nhìn ra vóc người đã có một chút xinh đẹp. Chânrất dài, lòng bàn chân nhỏ, dù sao hiện giờ cô bé đang sở hữu một cặp đùi xinhđẹp rồi.

Hoan Hoan cũng biết vóc dáng của mình so với vóc dáng của bạn gái cùng tuổithì đẹp hơn, vậy mà còn có một số giáo viên vẫn hỏi cô bé :”Hoan Hoan có mộtchút giống mẹ và một chút giống ba phải không? Mẹ Hoan Hoan là một người cựckỳ xinh đẹp, vậy thì ba ba nhất định cũng rất đẹp trai tuấn tú phải không?”cho nên, đã lâu rồi cô bé rất tò mò về ba của mình.

Thật ra cô bé không dám hỏi nhưng cô bé lại rất tò mò.

“Mẹ, con có thể hỏi mẹ một chuyện được không? Mẹ không được tức giận, nếu mẹkhông muốn trả lời cũng không sao.”

Tuy nhiên con gái còn chưa nói ra câu hỏi thì Tư Vũ đã biết cô bé muốn hỏi gìrồi. Chỉ cần con gái hỏi, cô nhất định sẽ nói.

Hoan Hoan nắm lấy tay Tư Vũ, bắt đầu đi xuống bằng thang bộ, mỗi ngày vào sángsớm cô bé cùng mẹ đều đi thang bộ. Nơi này không có ai khác, cực kỳ thanhtịnh. “Mẹ, mẹ còn nhớ rõ ba của con lớn lên trông như thế nào không?”

Tư Vũ nắm tay con gái, cực kỳ bình tĩnh trả lời : “Rất tuấn tú và cao”.

Trông mẹ tựa như không có gì là đau khổ thì phải…., cô bé liền hỏi nhiều hơnmột chút: “Mẹ, mẹ cùng ba của con là biết nhau phải không?” nếu không biếtnhau thì nhất định sẽ không biết người kia đẹp hay không?

“Biết nhau.” Tư Vũ đối với con gái tươi cười, gật gật đầu “Ba của con là ngườiđàn ông mẹ biết”

Hoan Hoan mở to hai mắt, há hốc miệng. Na…na…na…na…nếu vậy thì có thể cô bé cókhả năng biết ba mình là ai nha? Không phải vĩnh viễn sẽ không tìm thấy ba củamình đâu nha ….

Sau khi từ chỗ Tư Vũ về, Bùi Tạp Tư cũng không nhớ phải kêu xe tới đón, cũngkhông ngồi taxi về, cứ như vậy bước đi không mục đích suốt hai tiếng rưỡi đểvề lại công ty.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...