Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Tư Vũ, tối hôm nay chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, được không?" Suốt từ nãy đếngiờ anh rất muốn mời cô, nhưng vẫn không dám nói ra. Vừa mới rồi ở trong phònglàm việc anh ấp ủ mãi mới có can đảm nói với cô!
Nhìn người đàn ông trước mắt dáng vẻ đàng hoàng, nho nhã lễ độ cất tiếng mời,Tư Vũ trở nên do dự. Nếu như ngày trước, nhất định cô sẽ thẳng thắn từ chối,nhưng lần này bỗng nhiên cô lại muốn nhận lời...
"Cô lại lo lắng cho Hoan Hoan sao? Không có vấn đề gì, chúng ta có thể cùngnhau đến trường để đón cô bé, sau đó cùng đi ăn bữa tối!" Ryan đề ra kế hoạchcho tất cả mọi việc!
"Hôm nay Hoan Hoan sẽ đến nhà của anh trai tôi, cho nên không cần phải đi đón!" Tư Vũ mỉm cười giải thích rõ!
Ryan nhất thời mở to đôi mắt xanh biếc như nước biển nhìn người phụ nữ anhkhiến anh mong nhớ ngày đêm ở trước mắt."Cô...em đồng ý chấp nhận lời mời củatôi sao?"
Tư Vũ gật gật đầu." Ừm...!"
"A..., Lạy Đức Mẹ đồng trinh, quả thật tôi rất đỗi vui mừng !"
Nhìn người đàn ông ở trước mắt đang hoa chân múa tay đầy hứng phấn, Tư Vũ vớicương vị là thư ký, không thể không nhắc nhở."Tổng giám đốc, ngài đừng quênđây là phòng làm việc!"
"A..., Thư ký Lạc nói rất đúng!" Ryan khẩn trương thu hồi lại động tác, sau đóđi vào trong văn phòng của mình. Trời ạ, anh phải khẩn trương trở lại bàn làmviệc ngay, nếu không, anh sợ rằng sẽ hôn cô mất!
Tư Vũ tiện tay đẩy các thứ trên mặt bàn sang một bên, kháng cự lại ý định nhớtới Ryan!
Hôm nay vừa học thêm được hai món ăn, cộng với món ăn đã làm mấy lần ở nhà làcó ba món, Bùi Tạp Tư mang theo nguyên liệu nấu ăn đến trước nhà trọ của TưVũ. Trước đó, thông qua sự giới thiệu của một người bạn làm ăn, anh cùng vớimột trùm bất động sản ở khu vực Bắc Mĩ tên Lâm Triết Hàn, đã có một buổi gặpgỡ với nhau, mà thật trùng hợp, ông ta cũng đang rất muốn đặt quan hệ với anh,vì thế hai người mau chóng trở thành bạn bè thân thiết.
Sau đó, anh mặt dày mày dạn tự mình đến biệt thự của bọn họ ở thành phố H xinđược gặp mặt, cậy cục nhờ nữ sĩ Thang Hàm Lôi tự tay thiết kế một sợi dâychuyền! Ban đầu Thang Hàm Lôi một mực không đồng ý, bởi vì nữ sĩ không muốn đểlộ chân tướng của mình với người ngoài, không muốn phá vỡ nguyên tắc do chínhmình đặt ra!
Anh khổ sở cầu xin, kể lại chi tiết chuyện của mình đã xảy ra như thế nào. Saukhi nghe anh năm lần bảy lượt bày tỏ một hồi rằng anh thật sự yêu quý vợ củamình, nữ sĩ mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng tất nhiên là anh cũng phải trả giá rất lớn, đó chính là đọc một hơi mộttrăm truyện cười cho con gái của nữ sĩ nghe! Mặc dù truyện cười được in thànhsách, có thể đọc trên giấy, nhưng mà cứ đọc liên tục không ngừng như vậy, thậtsự đã khiến anh đọc đến mức miệng khô lưỡi ráo, hoa mắt chóng mặt, ù tai vángđầu...
Nhưng tất cả đều đáng giá, vì tình cảm của anh mà Thang Hàm Lôi đã thiết kế rachiếc dây chuyền “Mặt trời của tôi”. Nữ sĩ nói, chính tình tiết trong chuyệntình cảm của anh với Tư Vũ đã tạo cảm hứng cho kiểu mẫu sợi dây chuyền này,hơn nữa đây còn là tác phẩm có đủ khả năng đạt tới đỉnh cao trong số các mẫuthiết kế hiện tại của nữ sĩ. Hơn nữa nữ sĩ không chỉ thiết kế nên mẫu dâychuyền này với tốc độ cực nhanh, mà còn được công nhân ở dưới xưởng làm vớitốc độ nhanh nhất, để chế tạo xong sợi dây chuyền này!
Bùi Tạp Tư mở chiếc hộp nhung màu nâu nhạt, lẳng lặng nhìn sợi dây chuyện “Mặttrời của tôi” (MYSUN) nằm yên trong đó, anh hi vọng, hi vọng Tư Vũ sẽ thích!
Rất nhanh, xe đã dừng lại ở trước cửa nhà trọ. Lái xe khẩn trương xuống xe, mởcửa xe cho ông chủ.
"Tổng giám đốc, tối hôm nay mấy giờ tôi trở lại đón ngài?"
"Chờ điện thoại của tôi, bây giờ anh hãy về đi!" Bùi Tạp Tư trực tiếp đi ấnchuông cửa, mấy ngày nay khi đến đây anh chỉ cần nhấn một tiếng chuông cửa,nhất định sẽ có người mở cửa cho anh!
Leng keng - -
Leng keng - -
Leng keng - -
Chuông kêu liên tục vài tiếng nhưng không có ai mở cửa, đủ thấy được, Tư Vũ vàHoan Hoan vẫn chưa trở về nhà!
Bùi Tạp Tư mặc đồ tây trang Italy được làm thủ công, phàm là ánh mắt tinhtường mọi người đều có thể nhìn ra được anh là người thành công. Nhưng lại cựckỳ không phù hợp khi đứng ở khu dân cư mà nhiều nhất, cũng chỉ có thể tính ởhạng vừa mà thôi. Lại càng không phù hợp hơn nữa khi trong tay anh lại đangcầm theo túi đồ ăn to tướng!
Các hộ gia đình qua lại đều dùng ánh mắt lộ vẻ cực kỳ kỳ quái đánh giá anh,giống như họ đều rất tò mò vì sao một người đàn ông không chút cởi mở như vậylại có thể xuất hiện ở trong tiểu khu của bọn họ!
Đúng là Bùi Tạp Tư cũng không hề cảm giác được có bất kỳ cái gì không được tựnhiên khi xách theo cái túi to. Trên mặt cũng không biểu hiện bất kỳ điều gìlà thiếu kiên nhẫn khi đứng ở chỗ này.
Một giờ, hai giờ. . . Thời gian từ từ biến khung cảnh màn đêm trở thành màuđen!
Bùi Tạp Tư biết mình đã đứng ở chỗ này bốn giờ. Vài lần anh cầm lấy điện thoạinghĩ muốn nhấn số điện thoại của cô, nhưng mà anh đều bị khả năng tự chủ cựccao của mình kìm nén lại!
Không, anh không thể lại uy hiếp cô, tạo cho cô bất kỳ áp lực nào được!
Chỉ cần tối hôm nay cô có thể bình an trở về là tốt lắm rồi, chỉ cần hiện tạicô không bị đói bụng là tốt rồi, chỉ cần cô cả ngày đều là vui vẻ là rất tốt!
Bỗng nhiên, một trận cuồng phong nổi lên, thổi cuốn cát bụi. Những hạt cát bụili ti táp vào khắp người lẫn trên mặt của Bùi Tạp Tư. Mái tóc cũng bị gió thổihất dựng đứng lên, vạt áo sang trọng cũng bị cuộn lên, lộ ra sắc áo sơmi trắngở bên trong ...
Mặc dù trời tối đen, ánh trăng trên bầu trời lại bị đám mây đen thật dày chekhuất, nhưng ở bên trong tiểu khu vẫn có ánh sáng đèn để có thể cho người qualại nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông cao quý, siêu phàm như vậy đứng ở bậc tamcấp trước cửa căn phòng, lại thật gọn gàng sạch sẽ.
"Ôi, tiên sinh, hãy xem ngài đứng ở chỗ này đã bao lâu rồi? Anh ở cùng nhà vớihộ gia đình kia à?" Một cô gái xinh đẹp, tuổi còn trẻ đi tới, đến gần bắtchuyện, trong đôi mắt lộ rõ đầy vẻ quyến rũ. Chỉ cần nhìn qua cũng biết cô gáinày là hạng người ham thích vui chơi tình một đêm."Xem ra ngài vẫn nên vàotrong nhà của em sẽ hay hơn, em nhìn trời thấy cũng sắp đổ mưa rồi, mà cơn mưanày chắc hẳn cũng không nhỏ đâu!"
"A..., không cần đâu, cám ơn cô, người tôi chờ chắc cũng sắp trở lại rồi!" BùiTạp Tư cự tuyệt lời mời của người đẹp. Ngay sau đó cơn mưa to từ trên trời đãđổ ập xuống, hơn nữa lại có cơn cuồng phong còn trợ giúp thêm. Những hạt mưanhanh chóng đồng loạt dội lên người lên mặt của Bùi Tạp Tư, rất nhanh toànthân của anh đều bị mưa tạt ướt hết !
Ngồi ở trong phòng ăn xa hoa, Tư Vũ lần thứ n nhìn về phía đồng hồ. Trong tâmthức của cô chỉ nghĩ đến một điều, tất cả chỉ nhớ đến một người!
Hôm nay anh có đến không? Không cần nghĩ nhiều, nhất định là anh sẽ đến!
Không vào được trong nhà anh có bỏ đi không? Có lẽ là anh sẽ đi... tính cáchcủa anh hẳn sẽ không vì bất kỳ người nào mà để mình phải chịu uất ức đâu!
Hơn nữa hiện giờ ở bên ngoài lại vẫn đang mưa, anh càng không thể đứng ở nơiđó được!
Nhưng mà, vạn nhất bây giờ anh vẫn còn ở dưới lầu thì sao? Quần áo liệu có thểbị ướt hay không?
Hẳn là không, hẳn là không, cô thực ngu dốt, anh có xe, làm sao có thể bị ướtđược!
Ài, cô nghĩ đến anh hắn để làm gì vậy? Lo lắng cho anh để làm gì! Không phảiquyết định rồi sao? Không thể trở lại như ban đầu, hơn nữa cô cũng không thểlại tiếp nhận một người chồng như anh được!
Nhìn thấy anh là sẽ nghĩ tới chuyện bị mất đi đứa con, chẳng lẽ cô muốn ôm sựđau khổ suốt cả đời sao?
"Tư Vũ, Tư Vũ, em không nghe thấy tôi nói những gì sao?" Ryan vẫn tiếp tục chủđề câu chuyện, gọi người phụ nữ còn đang trong trạng thái thất thần ...
Tư Vũ đưa ánh mắt về hướng người đàn ông ở phía đối diện, cười hối lỗi."Thựcxin lỗi, vừa rồi lời ngài nói, tôi không nghe được rõ ràng lắm!"
"A... tôi sẽ hỏi lại lần nữa vậy, Tư Vũ, em nguyện ý làm bạn gái của tôikhông?"
