Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 409



Ngay trong tiệm mì, cho dù Tư Vũ ra sức ăn, ăn những gì có thể. Tư Vũ ăn mộtchén mì nói không đủ, muốn một chén nữa, sau đó cố ý gọi rau trộn một đĩa to!Bắt đầu ăn, vài ngày rồi Bùi Tạp Tư chưa có ăn cơm đương nhiên cũng cùng vớicô ăn, chỉ là lúc anh ăn căn bản ăn không ra được mùi vị gì, bởi vì trong túianh chỉ còn 1 đồng thôi!

Nếu còn lại 50 đồng, anh vẫn có thể đánh một lượt bài ? Hiện tại anh chỉ cònlại 1 đồng, anh đi nơi nào để đánh đây?

"Nhìn anh ăn có vẻ rất thống khổ nhỉ? Anh làm sao vậy?" Tư Vũ biết rõ còn cốhỏi, cô đương nhiên biết anh hiện tại là không có tiền!

"Thống khổ? Không, anh làm sao có thể thống khổ chứ? Mì này rất ngon! Lúctrước ăn một phần cũng phải bảy tám chục vạn một bát..., hiện tại 12 đồng cóthể ăn được một phần giống vậy, lại ăn ngon như vậy, anh vui còn không kịp nữađây!"

"Cảm ơn anh mời tôi ăn cơm trưa, tôi còn có chuyện, đi trước một bước đây !"Tư Vũ lau sạch sẽ miệng, đứng lên!

"Đi nơi nào vậy?" Anh ngồi ở trên ghế, giống như quên hai người đang ở giaiđoạn sống riêng, đang ở bàn bạc chuyện ly hôn, anh giống như những người chồngkhác, đem vợ trở thành tội phạm thẩm vấn!

"Như thế nào? Anh muốn cùng đi sao? Tôi muốn đi mua sắm, nếu anh muốn cùng đi,vậy anh trả tiền giúp tôi được không?"

Bùi Tạp Tư sờ sờ cái mũi, chỉ chỉ mặt bàn."Tôi còn chưa ăn xong, nếu buổi tốiem muốn tìm người trò chuyện, em hoàn toàn có thể gọi điện cho tôi!"

Đây rõ ràng là một câu không đứng đắn, anh hiện tại vì cái gì đối với cô đùagiỡn không đứng đắn như vậy? Tư Vũ không hề nghĩ ngợi, đem một cái tô bưnglên, đem nước canh bên trong còn lại hắt hết lên trên mặt anh!

Nước canh màu đỏ sậm dính đầy mặt Bùi Tạp Tư.

Mọi người dùng cơm xung quanh đem tầm mắt nhắm ngay hai người bọn họ, trongkhoảng khắc đó suy nghĩ của Tư Vũ dừng lại trong thế giới của cô, căn bảnkhông chú ý đến ánh mắt người khác!

Vẻ mặt bất cần đời của Bùi Tạp Tư lộ rõ sự tức giận, khuôn mặt do cố kìm nénbị căng thẳng đến mức xanh mét. Anh lúng túng cầm lấy tập giấy ăn lau mặt sạchsẽ, nhưng lau mãi cũng không hết cảm giác nhờn nhờn lẫn mùi vị ngây ngấy củadầu mỡ!

Bịch - -

Tư Vũ đem cái bát

'sạch sẽ' lên trên mặt bàn, nói cảnh cáo: "Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhởanh, hiện tại mối quan hệ giữa chúng ta là thế nào? Anh không có quyền tùytiện lên giọng khi nói với tôi!”

Lời nói này khơi mào cơn tức giận của Tạp Tư. “Tôi tùy tiện lên giọng nói vớiem đấy, làm sao nào? Đừng quên, chúng ta bây giờ còn chưa ly hôn, em vẫn là vợcủa tôi!”

“Đồ khốn!” Tư Vũ bỏ lại hai chữ, cầm lấy túi xách đi khỏi tiệm mì, với ngườinhư vậy, cô không cần phải lãng phí nước miếng!

Mặc dù rất muốn tóm cô trở về, nhưng Tạp Tư không có hành động gì hết, bởi vìhiện tại anh còn có chuyện trọng yếu phải làm - -

Còn có một đồng, làm thế nào để anh lập nghiệp đây?

Bùi Tạp Tư vẫn liên tục nghĩ ra rất nhiều phương thức kiếm tiền, bởi vì anh córất nhiều ý tưởng để kiếm ra tiền, nói cách khác những ý tưởng này khác hẳnvới người bình thường! Đương nhiên, anh cũng vẫn cần có sự may mắn trong đó!

Đầu tiên, anh cầm 1 đồng, tới quán trò chơi điện tử đổi thành đồng xu để chơigame, mà 1 đồng chỉ có thể đổi được 1 xu, anh đem đồng xu ném mạnh vào máygame! Anh chỉ muốn thử may mắn, có thể thắng trò chơi này không, mà những đồngxu này anh có thể trực tiếp đổi thành tiền mặt!

Đây có vẻ là cách đơn giản nhanh chóng nhất, nếu như thua, thì không sao, anhcó thể nghĩ biện pháp khác!

Sau khi ném đồng xu vào máy game, chỉ thấy trên màn hình không ngừng thay đổi,Bùi Tạp Tư nhìn chằm chằm không chớp mắt, sau đó từ từ giơ tay lên, chuẩn xácchụp lấy cái nút phím màu đỏ.

Hình ảnh trong màn hình chuyển động từ từ ngừng lại, sau đó chỉ nghe phía dướitruyền đến tiếng kim loại va chạm.

Tiếp theo âm thanh ào ào, chỉ thấy nhiều đồng xu rớt xuống!

Nhìn phía dưới trong nháy mắt chồng chất thành một đống kim loại, khóe miệngBùi Tạp Tư cong lên. Ha ha, ông trời quả nhiên là ưu ái anh, anh từ nhỏ chơitrò này luôn luôn thắng!

Ông chủ trong quán game này mày chau mặt ủ đưa cho Bùi Tạp Tư 100 đồng, sau đóthuyết phục Bùi Tạp Tư tiếp tục ở lại chơi tiếp!

Bùi Tạp Tư lắc lắc đầu, tỏ ý không muốn chơi nữa, cũng không quay đầu lại tiêusái đi khỏi quán trò chơi!

Năm phút đồng hồ ngắn ngủn liền thắng được 100 đồng, xem ra tiền cơm trưa đãkiếm lại được! Kế tiếp, anh tìm một phòng đánh bài ngồi xuống. Bởi vì anh mộtmình đến, lại là một người mới, cho nên tất cả mọi người không muốn cùng anhchơi.

Chỉ có ba ông bà già lôi kéo mãi vẫn không đủ người, đành gắng gượng cho anhvào đánh chung!

“Cậu nhóc này đánh bài nhất định rất lợi hại đúng không?” Một cụ ông trên mặtmang kính lão, răng rụng không còn mấy cái hỏi!

“Ông à, tôi không chơi giỏi lắm đâu!” Bùi Tạp Tư kéo dài giọng nói. Haizz, ôngtrời ơi, ông nhất định phải tha thứ cho anh đó, anh cũng không phải cố ý đốiphó với mấy ông bà già này đâu! Đúng là mấy ông bà già này, vừa thấy là biếtcó tiền, để cho bọn họ bớt ít tiền, cũng không có sao đúng không? Cũng là đểcân bằng kinh tế lại một chút!

“Hừ, đừng xem thường chúng tôi lớn tuổi đánh bài, mấy người trẻ tuổi cũngkhông phải là đối thủ của chúng tôi đâu!” Một bà cụ không phục lắm nói, bộdáng của bà giống như đánh cuộc!

“Các cụ à, nếu tôi thắng tiền của mọi người, mọi người sẽ không đau lòng đúngkhông? Thân thể cũng có thể chịu được đúng không?” Bùi Tạp Tư bắt đầu xếp bài,sau đó thật cẩn thận hỏi.

“Chúng tôi đều là người trải qua sóng to gió lớn, đừng xem thường chúng tôilớn tuổi, nếu dám chơi, chúng tôi cũng không sợ thua!” Một cụ ông mặc quần áomàu trắng, vỗ ngực bảo đảm nói!

“Vậy là tốt rồi - -” Bùi Tạp Tư lấy lá bài nhà trên vừa mới thả xuống, sau đóđể vào bài trong tay rồi đánh xuống. “Tôi tới, Đại Tam Nguyên!” Anh nhỏ tiếngnói, sợ dọa mấy ông bà già bị té xỉu!

Ba ông bà lão ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm cái cậu nhóc xa lạ này thắngbài.

Cậu ta… Cậu ta… Cậu ta… Không phải đã nói là không chơi giỏi sao? Vì sao lạithắng nhanh như vậy?

“Chúng ta còn chơi nữa không?” Nói thật, thắng tiền của mấy cụ già này, tronglòng anh thật không nỡ. “Nếu không, tôi không chơi nữa!”

“Vì sao lại không chơi nữa? Chàng trai này bộ dáng tuấn tú như vậy, chúng tôiđều sẵn lòng cùng cậu chơi, phải không?” Một cụ ông hàm răng cơ bản mất sạch,nếu phều phào với hai người bạn già. “Các cụ nói có phải hay không?”

Hai người còn lại nhao nhao gật đầu. “Chúng tôi bằng lòng cùng chơi với cậuthanh niên này, cho dù có thua, chúng tôi cũng bằng lòng!”

“Chúng ta cứ tiếp tục đi!”

Trong thời gian kế tiếp, Bùi Tạp Tư một mặt chịu lương tâm khiển trách, mộtmặt thắng tiền của các cụ, ngắn ngủn trong hai giờ, 100 đồng biến thành mộtvạn đồng. Mà Bùi Tạp Tư liền mang một vạn đồng này, ngày hôm sau đầu tư vàothị trường chứng khoán.

Sáng sớm hôm sau, một vạn đồng liền biến thành bảy vạn đồng! Tiếp theo, anhmang bảy vạn đồng để chứng minh khả năng tài chính, đến buổi chiều ngày hômsau thắng tiếp được 60 vạn!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...