Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
“Tôi đã lãng phí mười năm rồi, hiện giờ thật sự mà nói thời gian đối với tôirất quý giá!” Lời nói Tư Vũ khéo léo nói, ngầm xác định ý của Bùi Tạp Tư.
Đầu óc Bùi Tạp Tư rất thông minh và nhạy bén, tư duy nhanh thì sao lại khônghiểu được ý tứ trong lời nói của Tư Vũ, điều này có nghĩa rằng, cả việc trảthù anh cô cũng không muốn. Chuyện này làm anh ngày càng trở nên hoảng loạn.
“Nếu hôm nay anh có thời gian thì chúng ta đến Cục Dân Chính được không?” TưVũ tiếp tục truy vấn đề tài cũ, thật khó khăn vất vả anh mới gọi điện thoạicho cô cho nên cô nhất định nắm lấy cơ hội này mà không lãng phí bỏ qua. Nếuđã xác định được thời gian thì cô cũng phải xin nghỉ phép .
“Tối hôm nay chúng ta gặp nhau bàn tiếp được không?” Bùi Tạp Tư thật sự muốngặp mặt Tư Vũ, vì chỉ khi nhìn thấy cô thì anh mới nắm bắt được cơ hội năn nỉxin cô tha thứ ình không phải sao?
“Bàn về chuyện ly hôn sao?” Giọng nói Tư Vũ nhẹ nhàng vang lên.
“Đúng!” Bùi Tạp Tư theo phản xạ đáp bữa, anh sợ rằng hiện giờ nếu không nói vềvấn đề ly hôn thì Tư Vũ nhất định không chịu ra gặp anh.
“Nếu nói về thời điểm ly hôn thì tôi nghĩ chúng ta nói qua điện thoại cũngtốt, không nhất thiết phải gặp nhau bên ngoài!”
“Sao vậy? Ngay cả một lát cũng không muốn gặp anh sao?” Bùi Tạp Tư tức giận lato, lời đề nghị ly hôn của cô làm cho anh bối rối, ngay cả việc cầu xin gặpnhau bên ngoài của anh cũng bị Tư Vũ cự tuyệt, đả kích này làm cho anh lâm vàocảnh chán nản khôn cùng.
Thái độ nói chuyện hiện giờ của Bùi Tạp Tư làm cho Tư Vũ cảm thấy chán nản. Ýcủa cô sai chổ nào? Hiện giờ gặp phải tình cảnh này ngoài việc nói chuyện lyhôn thì gặp mặt làm gì nữa. “Tôi cảm thấy gặp nhau không cần thiết lắm!”
“Nếu không cần thiết thì việc gặp mặt cũng không phải không được, vậy thì vìsao em lại từ chối gặp anh?” Bùi Tạp Tư vẫn cố chấp, anh nghĩ rằng chỉ cần anhmuốn thì sẽ nhanh chóng làm cho cô không từ chối được.
Anh là con người có thể hay nói chuyện hai lời như thế sao? “Nếu gặp và khônggặp đều như nhau, vậy sao tôi không được chọn không gặp!”
Anh không ngờ cô phản ứng lại khá nhanh hơn so với trước kia. Trước đây Tư Vũsuy nghĩ rất chậm.
“Em và anh gặp nhau một chút thì có sao đâu? Gặp anh sẽ bị mất một miếng thịtsao? Đừng làm ra vẻ tiểu thư ngượng ngùng như vậy chứ, thân thể của em từ trênxuống dưới có chỗ nào anh chưa thấy?”
Bùi Tạp Tư chỉ muốn biểu thị một chút tình cảm thân quen của vợ chồng anh,thẳng thắng một chút, thành khẩn một chút… Nhưng sau khi thốt lên câu đó, anhmới ý thức được lời nói “lưu manh” của mình.
Quả nhiên ----
Trong điện thoại truyền ra hai tiếng lạnh lẽo Tút….Tút…, cắt đứt cuộc hộithoại của hai người.
Bùi Tạp Tư ảo não ném điện thoại lên bàn uống trà. Ôi, từ giờ trở đi anh phảitận lực đi kiếm tiền. Kiếm càng nhiều càng tốt.
Đã qua nhiều giờ không ăn uống gì cho tử tế rồi. Nghĩ như thế, Bùi Tạp Tư bắtđầu lục lọi “tài sản” còn sót lại của mình từ trong mấy cái valy hành lý mangtheo. Nào là valy đựng quần áo, đồ dùng cá nhân... Xem xét cẩn thận từng thứmột. Trải qua một phen xem xét cẩn trọng, cuối cùng anh "gom" được cỡ 105 đồng- gồm một tờ 50 đồng, một tờ 20 đồng, hai tờ 10 đồng, hai tờ 5 đồng, còn lạitoàn là đồng lẻ.
Với từng ấy tiền, anh trước tiên nên mua gì ăn lấp đầy cái bụng đang đói, sauđó chỗ tiền còn lại, anh sẽ dùng vào việc gây lại "sự nghiệp" của mình.
Không cần đến sự "viện trợ" của gia đình họ Bùi nữa, cho dù trước đây, anh Cảbảo anh đến lấy tiền hoa hồng thì anh cũng không đến.
Sau khi đột ngột ngắt điện thoại của Bùi Tạp Tư, Tư Vũ ngẩn đầu lên từ phíadưới bàn làm việc, ngay lập tức đập vào mắt cô là một màu xám đậm của bộ ple.Đây là -- Tổng Giám Đốc --- cô xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt, vội vã đứng thẳngngười, lúng túng gật đầu trước anh sếp ngoại quốc của mình "Tổng --- Giám ----Đốc---"
"Nếu có nghe điện thoại riêng thì cứ thẳng thắn mà nghe, không cần phải chuixuống gầm bàn đâu, làm vậy thật là hao phí sức lực đó!" Ryan trêu ghẹo. Anh tađến Trung Quốc lâu như vậy, cũng mở mang thêm kiến thức từ văn hóa PhươngĐông. Nhất là chuyện những cô gái xinh đẹp nhưng bảo thủ trong truyền thuyết.
Trước đây, ai cũng nói người Trung Quốc rất bảo thủ, nhưng khi tới đất nướcnày mới phát hiện, nơi đây không chỉ có kinh tế trong nước phát triển ngangtầm các nước khác mà tư tưởng của con gái Trung Quốc cũng không khác nhau lắmso với Phương Tây. Các cô gái ở đây cùng con gái Phương Tây không khác nhau làmấy. Họ có tính độc lập, tự cường, tự mình phấn đấu. Ừ thì xét về phương diệnkia cũng đã khác, không như những gì báo chí viết trước đây là các cô gáiTrung Quốc đều ngại ngùng khi đề cập đến vấn đề trinh tiết.
Buồn thay, tìm một cô trinh nữ rất khó!
Nhưng mà đối với cô gái trước mắt, anh ta cảm thấy cô chính là người con gáitrưởng thành dưới hình hài một thiếu nữ xinh đẹp. Cô thật thuần khiết, giốngnhư dòng nước tinh khiết không lẫn tạp chất.
Tư Vũ giật mình nhìn người đàn ông trước mắt, càng nhìn càng cảm thấy xấu hổ.
"Thật xin lỗi Tổng Giám Đốc. Sau này trong giờ làm việc tôi sẽ không làm côngviệc riêng nữa."
"Tối hôm nay cô có hẹn không? Nếu không thì cô đi cùng với tôi tham gia mộttiệc xã giao được không?" Ryan lập tức đưa ra lời mời. Mọi người trong gia tộccủa anh ta đang thúc giục anh tìm một cô gái để kết hôn, thậm chí trong kỳnghỉ lễ Giáng Sinh bọn họ mong muốn anh mau chóng mang vợ đến ra mắt.
Mẹ anh ta cũng hy vọng anh ta sẽ lấy một cô gái Trung Quốc, như vậy bà có thểcó thêm một người đồng hương để làm bạn.
Cô thư ký trước mắt đây thật là vừa vẹn tiêu chuẩn đó, do đó anh ta quyết địnhtối hôm nay bắt đầu "kế hoạch".
"Tiệc rượu? Tôi nhất định phải tham gia sao ạ?" Tư Vũ không hiểu rõ nên hỏilại, "Ý của em là, đây cũng là công việc sao ạ?"
"Cũng có thể hiểu như vậy, cô là thư ký, có nhiệm vụ tham dự một số buổi tiệcxã giao với Sếp!" Ryan gật gật đầu thừa nhận, tuy rằng anh ta hy vọng cô đivới tư cách bạn gái của anh. Ừ anh ta tin rằng điều này sẽ sớm xảy ra thôi.
"Xin lỗi nhưng hiện tại tôi không có y phục cho loại tiệc rượu này. Tôi muốnvề nhà thay được không ạ? Tư Vũ nhìn lại phục trang trên người. Y phục hôm naycô bận là mới mua hôm qua cửa hàng khi nó được giảm giá còn 399 tệ. Từ lúcbước chân vào xã hội làm việc, Tư Vũ mới nhận ra đa số nhân viên trong công tyrất nhiều người đều bận đồ được giảm giá.
Lời của mọi người thường nói chính là "Phải mặc 99 bộ quần áo ra 999 phongcách", đây mới là xinh đẹp thực sự.
Câu nói này rất có lý!
"Không cần về nhà thay đâu, ừ thì thôi như vậy đi, lát nữa cô đi ra cửa hàngmua một bộ quần áo, sau đó tầm tối tôi đưa cô đi làm tóc được không?" Ryannhìn xuống chiếc đồng hồ đeo trên tay xem thời gian và cẩn thận sắp xếp mọiviệc.
"Tốt quá ---" Tư Vũ gật đầu ra vẻ đồng ý, chỉ có điều.... Mua quần áo và làmtóc bằng tiền của tôi sao? Lương của tôi không cao lắm đâu, một tháng cũng chỉcó 3500 tệ thôi!"
"Chi phí tính cho công ty đi!" Anh ta nhìn cô cười dịu dàng, lắc lắc đầu.
"Tốt lắm!" Tư Vũ nở ra một nụ cười thật tười, ha ha, cô thích nhất chính là đidạo phố. Nhất là mua sắm hay là đi xem xét giá cả...điều này làm cô thấy thíchthú. "Vậy Tổng Giám Đốc, tôi đi ngay đây ạ!"
Lời vừa dứt, Tư Vũ đã nhanh chân cầm theo túi xách chạy ra khỏi phòng làmviệc."
