Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
“ Lạc tổng à, hiện giờ tên đầu heo kia không có tiền, hay nói cách khác nó sắptay trắng rồi, như vậy chú em vừa lòng chưa?” Tổng Giám Đốc tập đoàn Bùi thịBùi Tuấn cũng là anh trai của Bùi Tạp Tư, vừa nói vừa vỗ vỗ Lạc Ngạo Thực nhưanh em trong nhà. Hiện giờ Lạc Ngạo Thực vì chuyện của em gái mình đã trở mặt,anh dùng cách thức áp chế mối quan hệ làm ăn chung giữa hai tập đoàn Bùi thịvà Lạc thị.
Đây là chuyện lớn đối với Bùi Thị. Nếu Lạc thị trở mặt từ thông gia thành thùđịch thì sẽ phá hủy mối quan hệ hợp tác làm ăn giữa hai nhà, như vậy đối vớihai bên đều có thương tổn lợi nhuận rất lớn bởi vì cả hai gia đình cơ bản nắmgiữ toàn bộ mạch máu của nền kinh tế Châu Á. Không nên dẫn đến tình huống songhổ tương tranh với nhau, nếu thế sẽ có người lợi dụng mà ngư ông đắc lợi. Điềunày vạn lần cũng không nên xảy ra, không đáng nha.
Nếu chỉ hy sinh một cá nhân mà có thể đạt được mục đích hợp tác suông sẻ thìsao lại không làm?
Lạc Ngạo Thực lắc lắc ly rượu vang trong tay, nhấm nháp môi nói: “Hiện giờ tôivẫn cảm thấy chưa vừa lòng, tôi muốn cậu ấy không có khả năng xoay chuyển tìnhthế, anh cũng biết năng lực của Bùi Tạp Tư kiếm tiền so với tôi và anh rấtlớn, tôi muốn cậu ấy không kiếm được một xu nào, làm cho cậu ấy suốt phần đờicòn lại không ngóc đầu lên được!”
“ Trời ơi---“ Anh Cả của tập đoàn Bùi thị thốt lên, sau đó anh tận lực khuyênnhủ Lạc Ngạo Thực: “ Tôi thấy em trai Bùi Tạp Tư của tôi tương lai của nó cũngthật bi thảm rồi, chú em à, tôi và chú cùng thương lượng việc này lại một chútđược không? Không cần trừng phạt nó cả đời đâu, chỉ cần một khoảng thời gianlà được rồi, chỉ cần trong khoảng thời gian đó làm cho nó nhận ra sai lầm củamình là được rồi chứ. Hay nói thẳng ra thì sai lầm mà thằng em Bùi Tạp Tư củatôi phạm phải cũng là “sai lầm chung” của cánh đàn ông chúng ta, chúng ta aicũng có thể hiểu được điều này mà. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần nó có thể từ bỏ tínhcách lãng tử phóng đãng của nó, yêu thương Tư Vũ thiệt tình thì sẽ không phạmsai lầm nữa, để rồi cuối cùng bọn họ lại ở bên nhau thôi!
“ Trong tình huống hiện tại, tôi thấy em gái Tư Vũ của tôi có muốn tha thứ cạuáy hay không còn không biết. Nhưng theo ý của Lạc gia chúng tôi thì chúng tôikhông hy vọng Tư Vũ còn có thể chấp nhận cậu ấy. Đừng tưởng cô em gái của tôily hôn và còn có con gái nhưng Tư Vũ mang thân phận là con gái Lạc gia, ngườitheo đuổi nó còn rất nhiều!” Lạc Ngạo Thực nói ra điều này với khuôn mặt lạnhlẽo.
“ Đúng vậy, chúng tôi công nhận Tư Vũ là một đại mỹ nhân, nếu không thì sẽkhông khiến cho Bùi Tạp Tư mê muội, dù sao lúc ấy không ai biết Lâm Hiên làngười đồng tính, thời điểm đó Bùi Tạp Tư rất kiên trì cướp lại Tư Vũ và cướiem ấy làm vợ. Sau này nếu như Tư Vũ tái giá với người khác thì có chắc ngườiđó sẽ đối xử tốt với cô ấy hay không đây? Ít nhất cậu cũng hiểu biết rõ conngười Bùi Tạp Tư, cậu cùng nó làm anh em nhiều năm như vậy mà. Vả lại tôi dámchắc với cậu là em gái Tư Vũ của cậu vẫn còn yêu Tạp Tư lắm đó.” Bùi Tổng GiámĐốc nói lý với Lạc Ngạo Thực, không ngừng nói tốt Bùi Tạp Tư.
Lạc Ngạo Thực im lặng không phản bác lại, quả thật chỉ sợ người Tư Vũ yêu nhấtchính là Bùi Tạp Tư!
“ Được thôi, nhưng nhất định phải giáo huấn thích đáng cái tên Bùi Tạp Tư đó,nếu anh không làm thì tôi sẽ làm!”
“ Ha ha….” .” Bùi Tổng Giám Đốc phát ra tràng cười sảng khoái. “ Yên tâm, yêntâm, tôi nhất định sẽ làm cho cậu thấy vừa lòng!”
Bùi Tạp Tư mang tính cách bất cần đời nhiều năm như vậy, cũng nên phải trảiqua một phen giáo huấn, nếu không, thì sau này khó có thể để anh không mắc lạisai lầm này. Nhưng trừng phạt như thế nào đây? . Bùi Tổng Giám Đốc bỗng nhiênnổi lên một âm mưu, giống như tạo ra tình huống làm cho Bùi Tạp Tư theo đuổiTư Vũ lần nữa, kế hoạch này xem ra rất tốt nha, nhất định Bùi Tạp Tư sẽ phảitheo đuổi Tư Vũ lần nữa, duy chỉ là trong quá trình này phải có nhiều chướngngại, nhiều trắc trở thì mới làm cho Bùi Tạp Tư sẽ trải qua không ít đau khổ.
Lạc Ngạo Thực nheo mắt nhìn người đàn ông cùng ituổi với mình, hy vọng anh cóthể nghĩ ra được biện pháp tốt.
Sau vài ngày nằm viện, cuối cùng Tư Vũ được xuất viện về nhà.
Đương nhiên cô sẽ không trở về lại “Kim Úc Phủ Đệ” mà về lại nhà mẹ ruột cũngkhông dám, trước đây cô khóc lóc đòi cưới Bùi Tạp Tư. Cuối cùng, anh ngoạitình cùng người phụ nữ khác thì thử hỏi Tư Vũ còn mặt mũi nào về lại Lạc gia?Không chừng cha cô còn mắng cô thê thảm, nhất định là nói cô không đầu óc, cómắt như mù mới lấy tên Bùi Tạp Tư đó.
Sau khi đến ở tại Úy Lam Loan, Tư Vũ nhốt mình cả ngày trong phòng, khôngngừng khóc, luôn tự trách bản thân. Mang thai đã hơn sáu tháng, cô thậm chí cóthể cảm nhận được đứa bé đá nhẹ trong bụng mình, đây chính là một sinh mạngnhỏ bé, thế nhưng….!
Cô đau đớn không chỉ vì Bùi Tạp Tư phản bội, mà cô còn oán trách bản thân mìnhrất ích kỷ, lúc đó cô thậm chí có thể cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng khôngthoải mái, cô phải khống chế cảm xúc của chính mình mới phải. Nhưng tại thờiđiểm đó, cô chỉ lo cảm xúc của mình, không quan tâm đến cái khác.
Trên thế giới này có người mẹ nào đáng ghét như cô không ---
Nghĩ đến điều này, cô lại tự trách mình, nước mắt trào ra!
Cộp…cộp
Vũ Nghê đi vào phòng với một chén canh gà trên tay cho buổi sáng của Tư Vũ.
Canh gà còn chưa kịp uống thì mùi dầu mỡ theo không khí tỏa ra tràn ngập trongphòng.
“ Vừa muốn uống canh gà lại vừa không muốn, thật sự nó rất khó uống chị VũNghê à!” Tư Vũ nhăn nhăn mũi, làm ra vẻ trêu chọc Vũ Nghê. Hiện giờ Tư Vũ đanglàm “kẻ ở nhờ” tại nhà anh chị mình, không thể ngày nào cũng mang cái vẻ mặt“như đưa đám” đó được.
Một hai ngày thì còn có thể chứ trong thời gian dài “ở nhờ” mà cứ trưng ra bộmặt đó thì ai có ý muốn quan tâm nữa chứ.
Vũ Nghê sao lại không nhìn ra Tư Vũ đang cố ý bày ra dáng vẻ thoải mái tươicười như không có chuyện gì trước mặt mọi người, nhưng cô em gái này càng làmvậy thì vợ chồng cô và tất cả mọi người ở đây càng đau lòng hơn. “ Chao ôi,canh này là do chính tay chị nấu cho em đó nha, em không được nói nó khó uốngđâu đó, vì điều này đả kích lòng tự tin nấu nướng của chị lắm đó!”
“ Sao ạ? Không lẽ mỗi ngày canh em ăn là do chính tay chị nấu cho em sao?” TưVũ sau khi nghe chị dâu mình nói thì kinh ngạc mở to đôi mắt còn cánh tay thìchỉ chỉ vào chiếc khay đựng chén canh gà.
“ Đúng rồi, để đạt đến trình độ đó, cho nên mỗi ngày em đều phải uống hết chochị!” Vũ Nghê bưng chén canh lên đưa đến cho Tư Vũ.
Chị dâu Vũ Nghê đang mang thai vậy mà còn xuống bếp nấu canh cho Tư Vũ thì saocô lại dám không uống cơ chứ. Dù không thích canh gà nhưng cô vẫn cố nín thởuống cho hết chén canh. Bỏ chén xuống, lau miệng “ Chị, em cám ơn chị nha,bụng chị cũng lớn rồi mà còn phải chăm sóc em nữa, kỳ thật theo lý mà nói thìsau khi xảy ra chuyện em không nên ở trong này!”
Dường như trong tình cảnh này phải chú ý điều gì đó nhưng nghĩ mãi Tư Vũ cũngkhông nghĩ ra đó là gì.
“Ha ha, sao em lại nghĩ nhiều như vậy làm chi, không cần phải mê tín như vậy,chị thật sự rất thích ở cùng với em đó, bởi vì hiện giờ Ngạo Thực và hai đứanhóc không có ở nhà, một mình chị ở đây chán lắm luôn, may mà có em ở cùng làmbạn với chị đó”
Hiện giờ bọn họ đang huyên thuyên về rất nhiều đề tài nhưng tuyệt đối khôngđụng đến chuyện của Bùi Tạp Tư và Tư Vũ.
Tư Vũ nâng đôi mắt nhìn vào bụng của Vũ Nghê, trong lòng có chút thương cảmnên rất nhanh cô dời mắt đi nơi khác. Bởi vì cô lại nhớ đến đứa bé trong bụngmình, nếu thời gian có thể quay về, có chết cô nhất định sẽ ổn định tâm trạngđể bảo vệ đứa bé.
Trong thời gian ở cữ chính là loại cảm giác tra tấn thống khổ tâm Tư Vũ, thêmviệc mất đi đứa bé, xem ra tháng này Tư Vũ gặp phải nhiều xui xẻo. Có lẽ vậnmệnh của cô là như vậy, liên tục hai lần mang thai cô đều sanh non, trongkhoảng thời gian ở cữ cô đều phải “lấy nước mắt mà rửa mặt”.
Vì đây là lần thứ hai,do đã có “kinh nghiệm” từ lần đầu sinh Hoan Hoan, chonên dù có khổ tâm thì cũng sẽ không để quá khứ lập lại lần nữa.
Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, bởi vì hiện giờ không phải chỉ có mình cô, TưVũ biết mọi người đều giúp đỡ mình, bên cạnh cô luôn có anh trai cô, chị dâuVũ Nghê của cô, ngoài ra còn có con gái ngoan Hoan Hoan của cô nữa. Bất luậnthế nào, nhất định mọi người cũng sẽ không khi dễ cô.
Nhưng hiện giờ tại thời điểm khuya khoắt như thế này, người chịu khổ đâu chỉmột mình Lạc Tư Vũ, còn có một người cũng đang chịu sự dày dò tự trách bảnthân mình.
Cả ba chiếc xe lẫn biệt thự đều đã bị ngân hàng tịch thu hết, vì thế hàng ngàydựa vào đôi chân của mình, Bùi Tạp Tư đi bộ đến Úy Lam Loan, đứng một góc yênlặng chăm chú nhìn lên một căn phòng ở tầng 3. Đèn trong phòng còn sáng, điềunày chứng minh người trong phòng vẫn chưa ngủ.
Bùi Tạp Tư nhìn chằm chằm vào căn phòng đó, không biết đang suy nghĩ nhữnggì….
Đến khi trong phòng tắt ánh đèn, một mảng đêm tối bao trùm, anh mới xoay ngườiyên lặng bước đi.
Suốt một tháng uống toàn canh gà, sau đó là cháo trứng gà, Tư Vũ cuối cùngcũng khỏe lại. sau khi tắm xong, gội rửa sạch sẽ, so với trước đây không mangthai thì cô gầy đi hai ký, Tư Vũ đi ra khỏi phòng, hướng bên anh chị của cô vàhai đứa bé đi tới.
“ Mẹ ơi, từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ khỏe mạnh trở lại như trước phải không Mẹ?Mẹ con mình có thể dùng bữa cùng nhau, ăn thức ăn giống nhau phải không?” ThấyTư Vũ đi tới, con gái Hoan Hoan liền chạy lại hỏi lung tung mọi chuyện, kỳ lạnha, sau khi mẹ sanh em trai, thì không cùng với mình và Lạc Dật ăn cơm nữa,hơn nữa toàn ăn mấy món thanh đạm không à nha, không phải cháo trứng gà thì làmỳ sợi, một chút mùi vị cũng không có.
Nghĩ đến việc này cô bé cảm thấy đau lòng, trong lòng mẹ bị tổn thương, chúBùi Tạp Tư làm mẹ tổn thương, sau đó em trai trong bụng mẹ lại mất đi, trongtình cảnh này đã vậy mẹ còn không ăn được nhiều món ngon, mẹ của cô bé thậtđáng thương nha.
Hoan hoan thầm nghĩ về sau sẽ không thích chú Bùi Tạp Tư nữa, cô bé ghét anh,thật sự chán ghét anh, muốn cả đời cũng không thèm để ý đến Bùi Tạp Tư nữa.
Tư Vũ ngồi xổm xuống trước khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái ngoan, hôn nhẹ lênmôi bé và nói: “ Hoan Hoan, Mẹ làm con lo lắng sao?”
Hoan Hoan nâng lên khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vặn vẹo cơ thể nhỏ bé củamình: “ Thật ra là con sợ Mẹ lại thương tâm khổ sở, tâm trạng không tốt thôi?Con không nghĩ Mẹ không nói chuyện với con, con sợ sau này Mẹ không kể cho connghe chuyện cổ tích nữa!”
Tư Vũ mỉm cười nhìn con gái: “ Không đâu, tin Mẹ đi, vì con, Mẹ tuyệt đốikhông thể tỏ ra yếu đuối rồi ngã quỵ nữa!”.
Nhìn thấy Mẹ Tư Vũ cười, trong lòng cô bé cũng cảm thấy vui vẻ, an tâm hơn.
Tư Vũ đứng lên, nhìn về phía anh chị của mình, sau đó nói ra quyết định mànhiều ngày qua cô đã suy nghĩ kỹ “ Anh Hai, chị Vũ Nghê, em dự định ra ngoàitìm công việc, anh chị cho em ý kiến gì hay được không?”
“ Tất nhiên rồi…” Vũ Nghê vui vẻ trả lời, Tư Vũ sau vấp ngã lại muốn đứng lên,cô em dâu này rất kiêu ngạo cho nên người làm chị đây sẽ ra sức ủng hộ, cựclực ủng hộ quyết định này của Tư Vũ.
Lạc Ngạo Thực vui mừng nhìn sự thay đổi của em gái mình, rốt cục anh cũng yêntâm rồi. “ Chúng ta ăn tối trước, sau đó sẽ suy nghĩ xem cho em làm công việcgì thì hợp nhé!”
Sau khi nghe Lạc Ngạo Thực đề ra ý kiến, Tư Vũ lắc đầu cự tuyệt ý định đó củaanh hai mình “ Anh Hai, em không nghĩ sẽ vào làm trong công ty của anh đâu, emmuốn ra ngoài tìm việc, con gái Hoan Hoan của em sắp 8 tuổi rồi, em không cònlà một đứa bé, được mọi người bảo vệ như trước nữa đâu!”.
