Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Sau đó, hai gã vệ sĩ lôi Diệp Chức Nhân đi...
Ngay lập tức cô ta cảm thấy có vấn đề nghiêm trọng, người run cầm cập, vanxin:"Tạp Tư, chưa bao giờ em làm điều gì có lỗi với anh, nếu như anh muốn vứtbỏ em thì anh cứ vứt bỏ, anh đừng đối xử với em như thế này!"
"Cô chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với tôi sao? Cô là một người đàn bà ngungốc, cho nên cũng nghĩ tôi ngu ngốc như cô sao? Cô có dám nói ngày đó côkhông hề cố ý hãm hại tôi không? Cô đã cố ý nói ra chuyện tôi đưa sợi dâychuyền cho cô..." Suy nghĩ của người đàn bà này không hề bình thường, mà rấtthâm hiểm. Đồ chết tiệt! Mới đầu anh bị sự thông minh, linh lợi của cô ta thuhút, cảm thấy như bị người đàn bà này khiêu khích, muốn cùng đấu trí. Kết quảbây giờ, hiển nhiên anh chịu tội danh thông dâm! "Mua từ hai năm trước, hừ, cônghĩ bà xã của tôi là người ngu dại chắc! Cô nghĩ là bà xã tôi không biết sợidây chuyền này được đưa ra thị trường lúc nào hả?" Đây chính là âm mưu của côta, chỉ một câu trọng yếu kia là người nghe sẽ biết ngay: “Nói dối” .
Cũng chính người đàn bà này đã hại vợ anh bị thương, con anh chết non!
"Em... Tổng giám đốc Bùi, em biết là em sai rồi... anh tha thứ cho em đượckhông? Dù sao chúng ta cũng đã có một khoảng thời gian tốt đẹp..." Diệp ChứcNhân thật sự rất sợ hãi, bởi vì cô ta biết, anh muốn hành hạ cô ta, nhưngkhông nghĩ tới anh chuẩn bị hành hạ mình!
Bùi Tạp Tư lạnh lẽo nhếch cặp môi mỏng."Cô thừa nhận muốn hãm hại tôi là tốtrồi... Đem ném cô ta vào đi, để cho đám đàn ông đói khát kia phục vụ cô ta chuđáo!"
"Không ...” Diệp Chức Nhân còn chút tỉnh táo, chỉ nghĩ đến chuột, nên la hétnhư một kẻ điên!
Chính xác đây là một căn phòng ở dưới đất, cho dù có gọi thế nào, cũng sẽkhông có người đến cứu cô ta...
Bịch...
Diệp Chức Nhân bị ném vào trên sàn nhà một lần nữa, sau đó có bốn gã đàn ôngChâu Phi da đen nhánh đi vào trong phòng.
"Không ... Các ngươi đừng tới đây, đừng tới đây mà!" Diệp Chức Nhân túm chặtváy áo của mình, hai tay hai chân như nhũn ra, cô ta muốn bò dậy, chạy trốn!
Nhưng bốn gã đàn ông cùng nhau vây lại, tóm được cô ta rất dễ dàng. Mấy bàntay đen kịt bắt đầu sờ mó, vuốt ve trên người của cô ta! Đồng thời mấy ngườibọn họ nói với nhau bằng ngôn ngữ của mình, cô ta nghe cũng không hiểu bọnchúng đang nói cái gì với nhau!
Diệp Chức Nhân nhìn những cái miệng tối tăm với hàm răng trắng ởn của bọn họrất sợ hãi, cô ta muốn chạy trốn nhưng không xong, bị mấy người đàn ông gạtngã trên mặt đất. Hai người đàn ông cùng bận rộn với nửa người trên của cô ta.Còn hai người đàn ông khác cũng đang mò đến phía dưới cơ thể, bắt đầu xé ráchquần của cô ta!
Sau đó bọn chúng lần lượt cởi hết quần áo, để lộ ra những cái gốc rễ vừa thôvừa dài như súc vật...
"Không ..." Cô ta hoảng sợ lắc đầu, không... kiểu chơi hội đồng như thế nàychắc mạng của cô ta cũng xong luôn…” Cút ngay, lũ quỷ đen… chúng mày… chúngmày không được phép đụng vào tao, cút ngay…”
Nhưng bốn gã Châu Phi nào có nghe hay hiểu được lời của cô ta, bọn họ đến nơinày để làm việc, đã lâu lắm rồi chưa hề được chạm vào đàn bà, một báu vậtthượng đẳng như vậy, làm sao bọn họ có thể bỏ qua đây?
Kế tiếp, bốn gã Tây đen bố trí vị trí xong xuôi, bắt đầu “phục vụ” đàn bà trênsàn nhà!
Bùi Tạp Tư trốn tránh ở trong một căn phòng của quán rượu. Một bình rượu tiếpmột bình rượu, cứ như thế được rót vào trong miệng anh. Chất lỏng màu hồngnhạt dọc theo khóe miệng của anh không ngừng chảy xuống dưới, thấm ướt chiếcáo sơ mi màu trắng của anh…
Anh thật sự muốn uống đến chết hoặc là mất trí nhớ, còn hơn là phải chịu sựdày vò cực kỳ đau khổ này.
“Anh Tạp Tư, anh Cả đến đấy…” Người trợ lý ở bên cạnh Bùi Tạp Tư nhiều năm,vừa là tay chân, vừa là vệ sĩ, vừa là anh em, hấp tấp vọt vào. Một người đànông mặc tây trang màu đen, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo tiến vào.
Hơi lạnh phát ra từ thân thể người đàn ông này cực kỳ mạnh, đến mức làm chonhiệt độ trong căn phòng chỉ nháy mắt đã giảm xuống vài độ.
Bùi Tạp Tư nhìn thấy anh cả, không dám vô lễ, vội buông hai chân trên đang gáctrên mặt bàn xuống đất, đồng thời cũng đặt chai rượu xuống, đang từ ghế ngồivội đứng bật dậy, nghiêm chỉnh: “Anh Cả…”
Người đàn ông được Bùi Tạp Tư gọi là anh Cả, chính là con trưởng của thế hệhiện tại của gia tộc dòng họ Bùi, cũng là Tổng giám đốc của cả tập đoàn Bùithị. Anh không đáp lại lời chào của Bùi Tạp Tư, chỉ nheo mắt lại nhìn chằmchằm vào Tạp Tư…
Cái nhìn lạnh lẽo của anh với Bùi Tạp Tư cũng khá lâu, lâu đến mức, ánh mắtlạnh băng ấy đủ để cho thân thể Bùi Tạp Tư có cảm giác lạnh thấu xương!
“Anh Cả, anh đang trong kỳ nghỉ phép mà, vì sao đã trở về vậy?” Bùi Tạp Tư thửbắt chuyện, đối với người anh này, anh vừa tôn trọng lại vừa sợ!
Đại thiếu gia nhà họ Bùi nhặt mấy quyển tạp chí trên mặt bàn hung hăng đập vàođầu của Bùi Tạp Tư. Trên chiếc bàn có quyển tạp chí nào anh cũng cầm lên, tấtcả đều mang đập vào người của Bùi Tạp Tư, không hề lãng phí!
“Mày thật là một thằng ngu ngốc chết tiệt, nghỉ phép cái gì? Mày đã gây ra cáichuyện ngu xuẩn như vậy, mà còn dám bảo anh mày đi nghỉ phép sao?” Anh tứcgiận hung hăng quát, ánh mắt giận dữ chỉ muốn đập chết thằng em trai này choxong.
“Anh Cả, em…”
“Em cái gì mà em? Cái thằng đần độn đáng chết này, mày không biết là mày cướicon gái của ai sao? Không phải là mày đã quên mất rồi chứ? Hả?”
Bùi Tạp Tư che đầu, mới vừa rồi bị sách đập đến sái quai hàm, anh dám nói, bêntrong nhất định hàm răng lại chảy máu! “Em biết em là người có lỗi trongchuyện này… em không nên ngoại tình…!”
“Tao mặc kệ việc mày chơi bời với mấy con đàn bà ở bên ngoài. Mày muốn chơithế nào thì chơi, nhưng chỉ kính nhờ đầu óc mày có suy nghĩ một chút… mày cóbản lĩnh chơi, cũng phải có bản lĩnh khống chế…” Đại thiếu gia nhà họ Bùi dùngsức đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ nhà họ Lạc đangầm ĩ, lợi dụng mối quan hệ để trừng trị họ Bùi chúng ta, ngay cả công trìnhxây dựng lại thành phố cũng bị đình đốn… rốt cuộc trong đầu của mày đã nghĩnhững gì hả?”
Bùi Tạp Tư không còn lời nào để nói. Đúng vậy, sáng sớm hôm nay anh đã nghephòng thông tin báo, chính phủ đã hủy bỏ hợp tác! Anh Cả, những tổn thất này,nhất định sau này em sẽ bổ sung trở lại!”
“Bổ sung? Ha… ha… Mày lấy cái gì bổ sung trở lại đây? Mày cho rằng, bây giờ sựthân thiết là chuyện quan trọng nhất cần phải giữ lấy sao? Việc này còn liênquan đến danh dự gia tộc họ Bùi của chúng ta… Bây giờ cuộc trao đổi này nếunhư để ột công ty nào đó thua kém công ty của chúng ta nghe được, tất cả bọnhọ sẽ nhìn nhà của chúng ta mà chế nhạo, mày có biết không, hả?” Đại thiếu gianhà họ Bùi đau đầu, chống tay vào huyệt thái dương… sau đó ưu nhã buông cánhtay xuống, hạ một quyết định: “Bắt đầu từ ngày mai, mày không cần tới Bùi thịđể làm việc nữa… mày đã bị sa thải khỏi công ty… số cổ phần mày sở hữu trongcông ty, còn tiền bạc nữa… tất cả đều bị phong tỏa.”
Bùi Tạp Tư lắc đầu không tin: “Sao cơ?”
“Mày còn nói gì nữa? Mày làm cho Bùi thị phải xấu hổ… lại còn khiến cho Bùithị mất đi lợi nhuận… chẳng lẽ mày còn muốn trơ mặt ra ở trong công ty nữasao? Cái loại đần đồn giống heo như mày, chỉ thích hợp ở nhà vui đùa với đànbà mà thôi… Chẳng phải mày thích vui đùa sao? Sau này mày hoàn toàn thoảimái…” Sau khi nói xong, Đại thiếu gia nhà họ Bùi đi ra khỏi phòng.
