Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Con trai của tôi chính là người đã bắt cóc phu nhân~ đúng là đồ vô lại". BàTriệu không hề muốn gọi con trai của mình là đồ vô lại, cho nên hai chữ phíasau bà nói với âm lượng rất nhỏ."Tiên sinh, phu nhân, tôi thật có lỗi với haingười... tôi đã không chú ý dạy bảo con trai tôi cho tốt !" Dòng nước mắt hốitiếc chảy giàn giụa trên khuôn mặt của bà."Hơn nữa trong chuyện này. . . HọLâm kia cũng thật tồi tệ!"
Lúc này ánh mắt của Lạc Ngạo Thực đỏ lên như bị kích động, anh mở miệng châmchọc nói."Tại sao bà có thể bôi nhọ ông chủ của mình như vậy nhỉ?"
"Thì ra bà thường đến vịnh Lam Loan là có mục đích, bà muốn theo dõi mọi hoạtđộng hàng ngày của chúng tôi!" Vũ Nghê nhìn bà Triệu, khiếp sợ bật thốt lên,sống lưng chợt lạnh toát! Trước đây cô vẫn cho rằng bà Triệu là một người đànbà rất hiền lành, luôn an phận thủ thường cơ đấy, thật không ngờ lại là ngườinhư vậy. Trời ạ, cô còn đã từng đem con mình giao phó cho bà ấy nữa chứ.
"Tiên sinh, phu nhân, tôi thật có lỗi với hai người ...nhưng quả thật là tôicũng không còn cách nào khác, họ Lâm kia đã mang sinh mạng con trai của tôi rađể uy hiếp, tôi không thể không làm... nhưng là xin hai người hãy tin tôi,thật tình tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn hại hai người!"
"Lúc Lâm Hiên đột nhập vào vịnh Lam Loan, rồi lúc hắn giở trò bẩn thỉu ở trongxe của tôi, bà cũng không hề hay biết gì sao?" Lạc Ngạo Thực lạnh như băng hỏingược lại, đôi mắt đạm vẻ sát khí."Hiện tại tôi hoàn toàn có thể bắt bà và đưađến đồn cảnh sát!"
Vũ Nghê hai mắt mở trừng:"Thảo nào sáng sớm ngày hôm đó bà nhất định muốnchúng tôi phải uống sữa tươi, không muốn chúng tôi bị đói bụng... bà sợ tôihoặc cả tôi và tiên sinh ra đi mà trong bụng vẫn trống không.." nói xong VũNghê cũng nở nụ cười châm chọc!
Nhìn người đàn bà trước mặt, thật sự Vũ Nghê cũng không biết nên xử trí thếnào cho tốt. Nếu như bà Triệu mà trẻ lại hơn mười tuổi nữa, quả thật cô sẽkhông chút do dự cho bắt bà đưa đến đồn cảnh sát. Nhưng mà bây giờ bà ta làmột người đàn bà sắc mặt già nua, tóc hoa râm, đang quỳ trên mặt đất, cho nêntrong thâm tâm cô thấy không đành lòng!
Tất cả mọi chuyện đều bị nói ra một cách thẳng thừng, bà Triệu chỉ có thể cúithấp đầu."Thật xin lỗi ... "
"Bởi vì bà đã nhiều tuổi, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của bà nữa, bàđi đi!" Lạc Ngạo Thực lạnh nhạt để lại lời nói rồi xoay người bỏ đi!
"Tiên sinh, thật xin lỗi ... phu nhân, tôi cầu xin người... cô là người tốtbụng, cô hãy tha thứ cho tôi đi!" Bà Triệu đuổi theo, năm được vạt áo Vũ Nghêcầu khẩn!"Phu nhân cũng là một người mẹ, tôi không cầu xin người thông cảm haytha thứ cho tôi, tôi cầu xin người chính là vì con trai của tôi, tôi cũngkhông hề muốn hãm hại tiên sinh cùng phu nhân!"
Vũ Nghê do dự, quả thật, vì con mình người mẹ có thể hy sinh tất cả mọi thứ,kể cả tính mạng của bản thân mình. Hơn nữa, bà Triệu cầu xin nhiều lần như vậycũng chính là thấy con chết mà không cứu! Cuối cùng, cô đành hướng về phíangười đàn ông mới đi vài bước gọi với theo:"Anh à... "
"Không truy cứu trách nhiệm của bà đã là giới hạn lớn nhất của tôi rồi, cònnhững việc khác, không nói nữa!" Lạc Ngạo Thực không để chút mặt mũi nào chovợ của mình!
"Anh à...!" Vũ Nghê ý bảo người đàn bà buông mình ra, chạy mấy bước đuổi kịpLạc Ngạo Thực, từ phía sau cô liền ôm cổ anh."Anh này, thật ra cậu thanh niênkia ngoài việc trói em lại, thì cậu ta cũng không có làm bất cứ việc gì khácgây tổn hại đến em mà! Em có thể cảm nhận được cậu thanh niên kia thật ra bảnchất vẫn còn lương thiện cũng không phải xấu xa!"
"Em muốn làm người tốt bụng sao!" Lạc Ngạo Thực tức giận nói lại một câu. Mặcdù anh không đồng ý giúp một tay, nhưng cũng không đi về hướng ngôi nhà nữa!
"Em không làm người tốt bụng, nhưng em chỉ muốn tích nhiều phúc đức cho con màthôi!" Vũ Nghê vuốt ve bụng dưới, cười cười trả lời anh. Thật ra thì cũng làvì cô muốn hoàn thành lời cam kết của cô với chàng trai trẻ ấy. Khi ấy cô đãnói rằng sẽ giúp đỡ cho cậu ta, kết quả khi trở về nhà cũng bởi vì Lạc NgạoThực lại lạnh nhạt trong chuyện tình cảm đối với cô, thêm nữa lại bận rộn l�mừng năm mới nên quên mất chuyện ấy, bây giờ cô mới chợt nhớ ra! Lúc ấy cô đãhứa hẹn rằng, nếu như cậu ta không làm tổn thương cô, cô sẽ giúp đỡ cho cậuta!
Quả nhiên cậu ta không hề làm tổn thương đến cô, dĩ nhiên cô cũng phải có chúthồi đáp lại!
Lạc Ngạo Thực nhìn cái bụng bầu của cô một chút, như chợt nghĩ ra điều gì đó!
Bà Triệu vẫn quỳ ở trên mặt đất như cũ, bà đúng là tội đáng chết vạn lần,nhưng là bất kể như thế nào, bà cũng muốn cứu giúp con trai của mình!
Hồi lâu sau, Lạc Ngạo Thực quay người."Lẽ ra khi chuyện mới bắt đầu xảy ra, bàphải tìm tới tôi ngay và nói rõ hết thảy mọi chuyện, có như vậy mọi ngườitrong nhà mới có thể giảm thiểu bị thương tổn!"
Bà Triệu gật đầu. "Vâng đúng như vậy ạ, nhưng bởi vì tôi là một người đàn bàkhông có kiến thức, không có văn hóa, được tin con trai gặp chuyện không may,thật không biết như thế nào cho phải, tôi đành phải nghe Lâm Hiên định đoạt!"
Những lời nói như mắc nợ, hối hận, anh cũng không muốn nghe nữa."Tôi có thểgiúp bà, nhưng mà bà nhất định phải đem tất cả mọi chuyện đó nói cho cảnh sátnghe, Lâm Hiên làm những gì khiến cho bà đi hãm hại vợ của tôi..."
"Vâng, tôi nhất định làm theo lời của tiên sinh!"
Tiếp theo, Lạc Ngạo Thực cũng không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp đưa bà Triệutới đồn cảnh sát. Bà ta kể hết từ chuyện Lâm Hiên đã hóa trang hắn thành phụnữ như thế nào, sau đó Lâm Hiên đã khống chế con trai của bà ra sao, vì sao bàta phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, đã làm những chuyện gì. Bà ta khai báochi tiết chuyện mình đã thông báo cho Lâm Hiên biết Phó Vũ Nghê đi chợ lúcnào, chuyện mình đã cắt quai nồi ra sao nhằm hãm hại nữ chủ nhân, toàn bộ đềukể hết ...
Về đến nhà Vũ Nghê vẫn còn khiếp sợ, nhưng cuối cùng cô cũng định thần lại!
"Có phải Lâm Hiên đã đặt máy theo dõi ở trong nhà của chúng ta thật không?Trời ạ, vậy hắn có phải là ..." Vũ Nghê nghĩ đến tình huống nào đó, sắc mặt từmàu trắng chuyển thành màu đỏ, lại từ màu đỏ chuyển thành trắng bệch, vẻ mặtlộ ra ghê tởm.
Quỷ tha ma bắt hắn đi, cái đồ biến thái như hắn không phải là nên chết đi đểcho cảnh vật trở nên sáng sủa hơn sao?
"Sớm muộn rồi hắn sẽ chết!" Giằng co một ngày, Lạc Ngạo Thực mệt mỏi nằm ởtrên giường.
"Tại sao anh lại không phát hiện ra chuyện này sớm hơn?" Vũ Nghê ảo não nói,giọng có chút oán trách!"Hơn nữa chuyện làm cho em không sao chịu nổi chínhlà, chồng của em, lại bị một kẻ biến thái dòm ngó, anh có biết cảm giác của emthế nào không?"
"Rất ghê tởm!" Lạc Ngạo Thực trả lời cô. Trước kia cô đã từng nói qua!"Chuyệnnày chỉ trách anh, ngày trước anh có đến vịnh Lam Loan một lần, đến giờ chưatrở lại, ở nơi đó việc quản lý đúng là còn sao nhãng! Sau này anh mới pháthiện ra ở nơi đó rất có khả năng bị người theo dõi !"
Vũ Nghê nhìn anh chằm chằm, buồn bã nói:"Em không chỉ có ghê tởm, mà còn rấttức giận, chân tướng đều bị ánh mắt của kẻ biến thái đó lột sạch, mà em cũngthật ngỡ ngàng và sợ hãi nữa, đàn ông cũng bị anh hấp dẫn, sau lại còn có baonhiêu thiếu nữ lui tới dán trên người anh nữa! Cuộc hôn nhân của em sau nàycòn phải trải qua bao nhiêu thử thách nữa, cũng không sao dự đoán được hếtchuyện!"
"Loại chuyện như vậy sẽ không bao giờ phát sinh, anh thề đấy!" Lạc Ngạo Thựcgiơ lên ngón tay!
Vũ Nghê nhìn chằm chằm Lạc Ngạo Thực, giống như phát hiện ra anh thật rấtquyến rũ. Anh chắc chắn không phải là người đàn ông tàn khốc, vẻ mặt anh luônrất ôn hòa, trừ phi tức giận quá mức, còn không trên khóe miệng anh luôn giữmột nụ cười kiểu như cười mà không cười, làm cho người ta cảm thấy rất thânthiết, nhưng toàn thân anh lại toát ra vẻ cao quý lại khiến cho người ta cảmthấy anh có một chút khoảng cách ... loại này cảm giác khoảng cách chính là'Ngưỡng mộ' . Cách đối xử của anh lại làm cho mọi người đều có ý nghĩ anh làmột người đàn ông rất đáng kính trọng, có thể cầm tù của biết bao ánh mắt!
Cộng thêm con người anh có đủ đẹp trai, có đủ khuôn phép, dĩ nhiên sẽ có rấtnhiều người dễ dàng nhào lên người của anh!
Ánh mắt của Vũ Nghê ánh mắt chợt trở nên rất nghiêm nghị, cô nói như ra lệnh :"Sau này, anh không được cười bậy đối với bất kỳ người nào đấy, dĩ nhiên trừem cùng mọi người bên họ ngoại!"
"Anh không có cười bậy mà!" Lạc Ngạo Thực rất ủy khuất nói."Sao em lại nói anhgiống như một kẻ mê gái vậy nhỉ!"
Vũ Nghê đưa tay ra chỉ chỉ, nói như lên án:"Anh xem, bây giờ rõ ràng anh cườibậy, nhưng bản thân cũng không biết! Có thể thấy được, anh không có cười bậy,cũng bởi vì anh đã cười đạt đến trình độ cao rồi!"
"Anh không phải là đồ mê gái, cũng không phải là đồ ngu ngốc!" Lạc Ngạo Thựcnhắc lại lần nữa, khóe miệng nhấp nháy ngoài ý muốn!
"Dừng ngay cái vẻ mặt này lại, không được nhúc nhích!" Vũ Nghê chợt trợn tohai mắt, chỉ vào anh hô!"Em đi lấy gương, anh ngàn vạn lần không thể biến đổivẻ mặt nghe chưa!" Cô vội vàng xuống giường, lấy chiếc túi xách, lục lọi lấyra một cái gương nhỏ rồi mang đến giường!
Lạc Ngạo Thực không hiểu ra sao cả, anh nhìn cô định mở miệng muốn nói chuyện!
"Đừng động đậy, em đã nói với anh là không được nhúc nhích cơ mà!" Vũ Nghê cầmgương, lắc lư lắc lư chạy chậm trở lại. Cô đem gương soi vào ngay mặt của anh,để cho chính anh nhìn:"Thấy chưa, bình thường anh chỉ được lộ ra ngoài cái vẻmặt này thôi!"
Lạc Ngạo Thực nhìn trong gương, tựa như khuôn mặt của lá bài pu-khơ, vẻ nghiêmtúc cùng nghiêm nghị đã đạt đến cực điểm."Bình thường anh sẽ phải có loại vẻmặt này?"
"Đúng rồi!" Có như vậy cô mới có thể hài lòng, mới có thể yên tâm!
Nói chuyện nghề nghiệp chuyên môn một chút. Lạc Ngạo Thực đem gương ném vàotrên giường, không chịu tiếp nhận nói."Nếu như bình thường anh luôn có loại vẻmặt này, trong công ty nhân viên chẳng phải là cũng bị hù dọa chạy mất sao?"
"Sẽ không có chuyện ấy xảy ra, mang trái tim buông thả giữa nơi làm việc củanhân viên công ty, nhất định họ sẽ không quan tâm xem vẻ mặt của ông chủ cókiểu gì, cái bọn họ quan tâm chính là tiền lương, là cuối năm là phong baotiền lì xì! Dĩ nhiên, nếu như anh muốn có nhân viên lượn vòng xung quanh ngườianh, sẽ có hai kết quả , một loại là vì sợ anh nên phải làm việc cho giỏi, mộtloại khác chính là muốn từ chức, mà này hai loại đều là kết quả tốt!" Đầu ócVũ Nghê xoay chuyển rất nhanh, nhẹ nhõm làm ra một đống những lý lẽ xằng bậy!
"Ha...Ha...” Lạc Ngạo Thực cười như dung túng, cất tiếng chế nhạo :"Em đúng làmột phụ nữ ngang ngược, trong cuộc sống em có thể trói buộc anh, còn trongcông việc tuyệt đối không thể!" Trước mặt nhân viên trong công ty anh luôndùng lá bài “Ôn hòa lễ độ” và đã xây dựng phong cách ấy rất thành công, mà nếuđã thành công, dĩ nhiên là không thể nào thay đổi được!
"Hừ, nói đi nói lại, anh vẫn còn nghĩ đến chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, em đãnhìn thấu lòng anh rồi!" Vũ Nghê nhăn nhăn cái mũi!
"Nếu như anh là người có lỗi trong việc gây họa hay là hấp dẫn người khác thìcũng không liên quan đến em mà!" Anh khéo léo đáp lại cô!
"Hừ, người tìm đến anh cũng chỉ là người biến thái, chẳng phân biệt được lànam hay nữ, còn hóa trang thành dáng vẻ phụ nữ gây tội khắp nơi! Ai! Tư Vũsống bên cạnh người này thật là nguy hiểm, quả thật không hiểu được hắn đãdùng những mưu mô thủ đoạn gì để khi dễ Tư Vũ!" Nhắc tới Tư Vũ, Vũ Nghê lạibắt đầu đau lòng! Tư Vũ đã từng nói, hắn thường ở trước mặt cô cải trang thànhmột phụ nữ, sau đó hắn còn nói một số lời biến thái."Đáng chết, hắn vốn làmuốn hành hạ Tư Vũ về mặt tinh thần ... "
"Thôi miên!" Chợt, Lạc Ngạo Thực nói ra hai chữ!
"Anh nói cái gì?" Vũ Nghê nghe không rõ!
"Là Lâm Hiên đã dùng thôi miên để khống chế Tư Vũ, dĩ nhiên cũng do bản thânTư Vũ tố chất trong người cũng kém, cho nên khi hai cái đó kết hợp lại vớinhau đã làm cho Tư Vũ mắc bệnh suốt mười năm!"
Vũ Nghê chớp chớp mắt: “Anh nói gì cơ? Lâm Hiên đã dùng thôi miên sao? Vậy
[img=]
