Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Ngoại trừ việc Bùi Tạp Tư đột nhiên trở về Mỹ, khiến mọi người có chút khôngvui. Nhưng mỗi người đều rất tích cực cố gắng tạo niềm vui cho những người cònlại. Vì Quan Tĩnh và Tưởng Vũ Hàng đã chia tay nên Lạc Ngạo Thực cố tình mời"Dì nhỏ" đến nhà cùng đón năm mới.
Tất cả người giúp việc trong nhà đều được cho nghỉ phép, trong nhà chỉ còn bốnngười lớn và hai đứa trẻ. Không muốn ăn cơm tất niên bên ngoài, nên mọi ngườiquyết định tổ chức bữa tiệc tất niên thật lớn tại nhò.
Tự mình nấu nướng mọi thứ khiến Vũ Nghê vô cùng mệt mỏi. Bởi ngoài cô ra,người biết "xuống bếp" duy nhất... chỉ sợ là có duy nhất cô bé Hoan Hoan. Cònba người họ 'Lạc' kia, cộng thêm người phụ nữ họ "Quan" căn bản toàn là người"mù phòng bếp"
Sau khi đặt cái móng heo vào nồi. Vũ Nghê xoay người lại, nhìn thấy cảnh tượngtrước mặt thật sự muốn hét lên....
Đây còn là nhà bếp sạch sẽ xinh đẹp sao? rau quả xanh biếc "trôi" đầy dưới nềnđất trắng, xin chú ý là "trôi" đó nha. Bời vì lúc này trong phòng bếp giốngnhư là xảy ra nạn lụt vậy, khắp mặt đất đều là nước.
Mà cách đó một đoạn Lạc Tư Vũ và Quan Tĩnh đang ngồi trên hai viên gạch dướimặt đất, nỗ lực giữ chặt cây cải dầu trong tay, tiếp đó vặt sạch toàn bộ lácải, chỉ còn lại trơ trọi một cái cuống! Đúng lúc này Lạc Ngạo Thực dẫn theohai đứa trẻ đi từ bên ngoài vào, trên tay còn cầm thêm vài viên gạch chuẩn bịđi vào phòng bếp.
Biết sắp gặp trở ngại Vũ Nghê ôm đầu, cố gắng đè nén cảm xúc cao giọng hỏi:"Mọi người đang làm gì? có thể nói cho tôi biết được không?"
Tư Vũ và Quan Tĩnh vô cùng ăn ý, đưa mắt nhìn nhau, nhún vai không nói. Trongánh mát chính là 'Không phải cậu đã nhìn thấy rồi sao, lại còn hỏi có chuyệngì? cần gì mình phải trả lời?'
Ánh mắt sắc nhọn của Vũ Nghê lập tức lia về phía Lạc Ngạo Thực, hi vọng anh cóthể ình câu trả lời.
Vẻ mặt Lạc Ngạo Thực liền "đẹp" hơn rất nhiều, trên gương mặt anh tuấn nở nụcười chờ được khen ngợi, giống như anh đã làm chuyện cực tốt. "Bà xã, anh làmnhững thứ này đều là vì em, bây giờ trong bụng em đang có cục cưng. Không thểđể chân bị lạnh được. Mau, đứng lên mấy viên gạch này, mỗi chân đặt lên haiviên gạch...."
Lời của anh còn chưa nói hết, lập tức bắt gặp ánh mắt kháng nghị của em gái và"dì nhỏ", còn là ánh mắt kháng nghị vô cùng mãnh liệt.
Đầu tiên là dì nhỏ - bậc bề trên, dùng giọng nói tiêu chuẩn của phát thanhviên chất vấn. "Tại sao dưới chân bà xã cậu là bốn viên gạch, trong khi đódưới chân cả tôi và Tư Vũ chỉ có hai viên? cậu như vậy không phải là quá thiênvị sao? Không sai, Vũ Nghê là bà xã của cậu.... Nhưng mà dù sao tôi cũng là dìcủa cậu, đối với người bề trên, không phải cậu cũng nên chăm sóc một chútsao?"
Quan Tĩnh vừa dứt lời, giống như một chiếc cầu bệp bênh, Tư Vũ lập tức tiếplời: "Anh trai, anh làm vậy là quá thiên vị, cũng chỉ là mấy viên gạch thôichứ đâu phải vàng bạc đá quý gì, sẽ làm anh tiêu tốn tiền của sao? Phía saunhà có cả đống gạch, mà ba người phụ nữ chúng em ở đây anh lại phân biệt bênnặng bên nhẹ như vậy thực sự khiến người tá tức giận vô cùng?” sau khi nóixong, Tư Vũ cố ý trừng mắt nhìn!
"Ha ha..." Quan Tĩnh lập tức bật cười, sau đó cổ vũ nói: "Ồ, Tư Vũ đúng làkhông tồi, không nói thì thôi, nhưng một khi đã nói nhất định sẽ nói đúng nóitrúng vấn đề, hơn nữa ngữ điệu còn rất dễ nghe. Đúng rồi, năm sau em có muốnra ngoài làm việc không? đã nghĩ tới chuyện muốn làm gì chưa?"
