Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Lạc Ngạo Thực giang hai tay ra bước tới, hai chân Vũ Nghê đã bị tê cóng khôngcòn linh hoạt, tập tễnh bước từng bước về phía anh, cơ thể mất thăng bằng ngãnhào về phía trước, "Ông xã...."
Thay vì ngã xuống mặt đất vừa lạnh lẽo vừa dơ dáy bẩn thỉu thì Vũ Nghê đượcngười khác đỡ kịp thời, mà người khác ở đây không phải ai khác chính là ông xãcủa cô! Anh còn chưa kịp kiểm tra cô bị thương ở đâu, khi ôm cô vào lòng chỉcảm thấy toàn thân cô lạnh như băng. "Em lạnh lắm sao, anh ôm em ra ngoài"
Anh để cô dựa vào cơ thể mình, sau đó lập tức cởi áo khoác trên người xuống,nhẹ nhàng khoác lên người cô, chạy ra bên ngoài. "Người đâu mau mở cửa xe racho tôi, mau..."
Lạc Ngạo Thực vừa bước ra tới cửa đã lớn tiếng kêu, cửa xe đã được mở sẵn, mọingười vâng dạ, tránh đường cho hai vợ chồng anh! Giờ phút này không còn là anhem bạn bè, tự giác sắp thành hai hàng giống như chờ lãnh đạo kiểm duyệt độingũ!
Lạc Ngạo Thực ôm Vũ Nghê lên chiếc xe hơi xa hoa của mình, mà tài xế Bùi TạpTư đã ngồi sẵn trên xe, không trì hoãn thêm giây phút nào lập tức khởi độngxe.
Trong nháy mắt bầu không khí ấm áp vây quanh Vũ Nghê, cô hít sâu luồng khôngkhí ấm áp vào trong lồng ngực, khí nóng dần dần làm ấm cơ thể. Quan trọng hơnlà có Lạc Ngạo Thực ôm, điều này khiến cô cảm giác ấm áp hơn rất nhiều.
Cô không còn hơi sức nhìn anh, chợt ngẩng đầu lên, "Ông xã, túi xách của em,túi xách của em..." bị lạnh trong một thời gian dài, lời nói của cô cũng trởnên thiếu lưu loát.
"Em đang nói đến túi xách em mang theo bên người sao?" Lạc Ngạo Thực ôm chặtcơ thể cô vào lòng, hỏi.
"Vâng" Vũ Nghê nhanh chóng gật đầu, giọng nói đứt quãng. "Chứng cớ.... bêntrong.... túi.... em tìm được.... mau..."
"Đừng vội, cái túi đó anh đã nhặt được rồi, em yên tâm, ngoan ngoãn ngồi tronglòng anh nghỉ ngơi một lát đi" Lạc Ngạo Thực dùng gò má và đôi môi ấm áp củamình gián vào gương mạt lạnh như băng của cô, để giúp cô sưởi ấm nhanh hơn."Vũ Nghê em không cần phải lo, tất cả mọi chuyện đều có anh, em chỉ cần bìnhan không để bản thân xảy ra chuyện gì là được rồi, hiểu không?"
"Ông xã, em không sao, em... có chuyện quan trọng phải nói với anh" Vũ Nghêđẩy anh ra một chút, lời nói dần trở nên lưu loát hơn. "Lâm Hiên, anh ta làđồng tính, anh ta yêu anh" cô mở to hai mắt nhìn anh, nói ra bí mật kinh thiênđộng địa!
"Anh biết, nhưng sao em biết chuyện này?" Lạc Ngạo Thực rất kinh ngạc nhìn cô,kinh ngạc không phải vì chuyện Lâm Hiên là đồng tính, mà vì Vũ Nghê cũng biếtchuyện này!
Ục, ục....
Một tiếng kêu khá lớn từng trong bụng Vũ Nghê phát ra! Hơn nữa, không chỉ cómột tiếng này, tiếp đó những tiếng kêu như vậy liên tục vang lên.
"Em đói quá, có gì cho em ăn không, bánh bao, bánh quy, bánh mì, hay mì ănliền đều được..." Vũ Nghê đói đến không nói thành tiếng, thật ra hiện giờ côrất muốn ăn bánh chiên, trứng rán, lạp xườn, thịt hấp.... còn có nước sốt tỏi,cộng thêm hành lá cắt nhỏ cùng răm thơm nóng hổi...
Nghĩ tới đây, cô nuốt nước miếng, đôi mắt dại đi vì đói!
"Không có, xin lỗi, anh không để ý tới chuyện em sẽ đói! Tạp Tư, cậu mau tìmquán lẩu nóng nào gần đây nhất" Lạc Ngạo Thực nhanh trí nói, cô lạnh như vậyăn lẩu cay vào chắc chắn sẽ ấm lên
"Ok" tài xế Bùi Tạp Tư đưa ba ngón tay lên, ra hiệu 'ok'
"Lẩu cay..." vừa nghe anh nói đến lẩu cay, chiếc mũi của Vũ Nghê lập tức nhưngửi thấy mùi thịt bò thịt dê thơm ngon, quên mất cả bánh chiên, trứng rán,lạp xườn nhưng điều này cũng làm cô cảm giác đói hơn, "Nhưng hiện giờ ở đâyhai người có thứ gì để ăn không..." bụng cô đang gào thét rồi
Lạc Ngạo Thực lắc đầu, trong lòng thầm tự trách mình, trách mình tại sao khôngnghĩ đến chuyện cô sẽ bị đói bụng. Hiện giờ trong bụng cô đang có cục cưng,nhất định sẽ rất nhanh đói
"Thật ra thì… có nửa chiếc bán chiên trái cây tớ vừa ăn dở...." Bùi Tạp Tư nhỏgiọng nói, vừa rồi khi tìm kiếm manh mối, anh thật sự đói không chịu được nênđã dừng xe mua một quán bên đường. Nhưng anh không dám nói, vì nếu Lạc NgạoThực biết trong tình hình khẩn cấp trước mắt anh vẫn còn đầu óc nghĩ tới đồăn, chắc chắn sẽ bị Lạc Ngạo Thực đuổi giết mất! Nhưng xem ra Vũ Nghê đã đóiđền mềm người, tiếng sôi trong bụng cô càng lúc càng lớn!
Lạc Ngạo Thực quả nhiên nổi giận, lập tức hướng về phía bạn tốt mắng, chỉ làlý do mắng trửi hoàn toàn không giống Tạp Tư nghĩ. "Khốn kiếp, trên xe có đồăn sao còn không mau lấy ra..."
Đồng thời Vũ Nghê cũng nhìn chằm chằm vào Bùi Tạp Tư
"Nhưng..." tài xế nghiệp dư kinh ngạc nói: "Nếu chị dâu không ngại? chỉ là tôiđã ăn một nửa...."
"Cậu còn ở đó nói nhảm nữa, mau lấy ra..." Lạc Ngạo Thực nghiêng người lênhàng ghế trước, cánh tay dài chủ động đưa ra sờ tới sờ lui trên người Bùi TạpTư.
"Ha ha.... cậu đừng sờ nữa, tớ đang lái xe đó, tớ đưa tớ đưa..." Bùi Tạp Tưbật cười "ha ha" vì nhột, giảm tốc độ, từ trong túi lấy ra một bọc giấy.
Lạc Ngạo Thực lập tức giật tới đưa cho bà xã, "Nát rồi, hay em cố chịu đợi tớiquán nào đó rồi ăn"
Vũ Nghê giống như cả đời chưa được ăn, lập tức mở túi giấy ra, cầm chiếc bánhđưa lên miệng căn.
"Bà xã, em tránh chỗ cậu ta ăn dở ra, nếu không sẽ rất mất vệ sinh" thật sựkhông còn cách nào khác, nếu không anh nhất định sẽ không cho cô ăn đồ ănngười đàn ông khác ăn dở
"Em biết rồi" Vũ Nghê nói không rõ tiếng, vì trong miệng cô đang có một miếngbánh lớn chiếm đóng, "Hiện giờ em đang có cục cưng, phải hết sức giữ vệsinh... nếu dính bệnh truyền nhiễm sẽ rất nguy hiểm"
"ừ, lần này là do không còn cách nào khác, nhưng sau này không thể ăn nhữngthứ như thế này" Lạc Ngạo Thực gật đầu tán thành.
Ngồi ở ghế lái nghe được cuộc nói chuyện của hai người phía sau, Bùi Tạp Tưtái mặt, "Tớ có bệnh gì sao? Tại sao hai vợ chồng cậu nói cứ như tớ mắc bệnhtruyền nhiễm ấy? sợ thì đừng có ăn nữa?"
"Im ngay, cậu nghe còn không hiểu sao? Nếu như còn lựa chọn khác, tất nhiên tớsẽ không để vợ mình ăn đồ của cậu" Lạc Ngạo Thực tức giận nói, đối với “ngườicho đồ”, một lời cảm ơn cũng không có!
Vũ Nghê vội vàng xoa bụng mình, cũng không có nửa lời giải thích với Bùi TạpTư
"Được, những lời này của hai vợ chồng cậu, tớ sẽ nhớ thật kỹ" Bùi Tạp Tưnghiến răng nói! Phải nghĩ xem sau này phải trả thù hai người này như thế nào!
"Cái bánh rán trái cây này bao nhiêu tiền?" từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ ănnhững thứ như này, cho nên không biết giá bao nhiêu
"Sáu tệ" Bùi Tạp Tư không hiểu ý, liền mở miệng trả lời
Lạc Ngạo Thực mở ví, lấy ra một tờ tiền ném về phía trước, "Cho cậu, coi nhưlà tớ mua, số dư còn lại coi như là tiền boa cho cậu"
