Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 344



Vũ Nghê phản ứng khá nhanh, lập tức lùi người về phía sau.

"Két" một tiếng, đột nhiên chiếc xe dừng lại bên cạnh Vũ Nghê, ngay sau đó mộtbàn tay to lớn thò ra kéo cô vào trong xe!

Trong chớp mắt, Vũ Nghê sợ hãi kêu lên được một tiếng liền bị kéo vào trongxe! Hai người vệ sĩ đứng trong dòng xe cộ tuy nhìn thấy có người bắt cô chủcủa họ,, nhưng cũng không thể làm gì được... "Các người là ai? Thả tôi ra" Hai tay Vũ Nghê bị trói ra phía sau, hai châncũng bị trói chặt, tức giận trợn mắt nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt!Tóc của hắn khá dài, như ẩn như hiện, chỉ là vẫn có thể nhìn ra được thần trícủa người này hình như không được minh mẫn.

Người thanh niên ngước mắt lên, lộ ra đôi mắt đen, phát ra tiếng cười kinhkhủng: "Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi là người chuẩn bị đưa côxuống địa ngục thôi"

Địa ngục?

Hắn ta muốn giết cô?

Không, không...

Trái ngược với vẻ hoảng sợ trước đó, giờ phút này cô trở nên trấn tĩnh hơn rấtnhiều, ít nhất hiện tại đã biết mục đích của hắn, cô bắt đầu nghĩ cách đốiphó.

Tất nhiên cô không thể để hắn giết chết mình.

Vũ Nghê nuốt nước miếng, nhìn xung quanh. Đây là một căn nhà nhà bị bỏ hoang,cửa sổ đã tháo xuống, những cơn gió rét không ngừng thổi vào trong phòng, gàothét bên tai cô, xuyên thấu qua lớp áo bông của cô, lạnh thấu xương.

Cô rất muốn thoát khỏi nơi này, nếu không cho dù hắn không ra tay giết cô, thìcô cũng bị lạnh chết.

Người thanh niên cầm con dao nhọn trên tay, ngáp một cái thật to, một giọtnước mắt chảy ra từ khóe mắt, nhìn dáng vẻ khá mệt mỏi.

"Em à..." Vũ Nghê cố ý gọi như vậy, muốn kéo gần khoảng cách một chút.

"Cô gọi ai là em?" người thanh niên nói đầy khinh thường.

"Nhìn dáng vẻ em chắc còn rất ít tuổi, gọi là em chắc không sai chứ?"

"Hừ"

"Em à, nhìn em rất lịch sự, hơn nữa nghe giọng nói cũng không giống mấy ngườixã hội đen" cô thử thăm dò.

"Sắp chết đến nơi rồi, mà còn nói nhiều như vậy sao" người thanh niên bật ramột câu, sau đó giơ con dao trên tay lên.

Vũ Nghê kiềm chế sợ hãi, cố gắng làm giọng nói mình nhẹ nhàng một chút, "Hìnhnhư em cũng không muốn giết tôi" nếu như hắn thực sự muốn giết cô, thì đã sớmra tay rồi

"Im miệng.... đúng là đồ ngây thơ, tôi đã nói là muốn giết cô rồi, sao có thểbỏ qua chứ?"

"Có lẽ cậu sẽ giết tôi, nhưng ít nhất bây giờ cậu đang do dự"

"...."

Những cơn gió rét buốt khiến hai hàm răng cô run run, nhưng không cản trở côtiếp tục thuyết phục: “Thật ra giết người là chuyện rất đáng sợ, trước đây tôitừng phỏng vấn rất nhiều người phạm trọng tội, từng nghe qua những miêu tả củabọn họ. Vốn dĩ trước khi giết người cứ nghĩ sẽ không bao giờ hối hận, khôngchút nương tay, nhưng khi nhìn một sinh mạng ngã xuống trước mặt mình hơi thởthoi thóp, loại cảm giác đó rất kinh khủng, lập tức sẽ hối hận! một phút trướcrõ ràng là một sinh mạng, một con người nhưng một phút sau liền biến thành mộtxác chết không có hơi thở là chuyện đáng sợ đến mức nào?"

"Cô câm miệng cho tôi" người thanh niên cực kỳ tức giận quát, "Nói nữa, tôilập tức giết chết cô"

Trong không khí rét lạnh, sự im lặng diễn ra rất lâu, người thanh niên nghiêngđầu, không nhìn Vũ Nghê

Mỗi giây mỗi phút Vũ Nghê đều dõi mắt quan sát người đối diện, trong đầu vừanghĩ cách cởi dây trói ở cổ tay. Cô hơi xoay người, khi cảm nhận được bên cạnhtay có một khối xi măng lồi ra, ý cười liền hiện lên mặt. Cô khẽ dịch ngườitới gần khối xi măng. Bắt đầu mài sợi dây thừng trên cổ tay vào khối xi măng,động tác vô cùng nhẹ nhàng.

"Chị, thật sự có địa ngục sao?" người thanh niên đưa lưng về phía cô, nhỏgiọng hỏi.

Khối xi măng này rất cứng, bên trong hình như còn có thanh sắt, đúng rồi! "Tấtnhiên là có địa ngục, em chưa từng nghe nói qua sao? Còn có chuyện có ngườitừng tới trước cửa địa phủ đi một lượt lại trở về...." Vũ Nghê vừa mài sợi dâythừng, vừa thuận miệng trả lời bừa, chuyện này không làm khó được cô. "Nghenói ở đó chấp pháp rất nghiêm, đến đó lập tức có thể tra ra khi còn sống đãlàm những chuyện gì? Người tốt sẽ được đối xử tốt, kẻ xấu thì bị ngũ mã phanhthây, nghe nói là rất thống khổ”

"Chị lừa tôi" người đàn ông chợt quát lên.

Ôi, tuyệt quá, cô có thể cảm thấy sợ dây thừng càng lúc càng lỏng ra, maytiếng gió thổi vào căn phòng này khá lớn, nếu không nhất định sẽ bị hắn pháthiện.

"Tôi cũng chỉ là nghe nói thôi, là thật hay giả phải tới đó mới biết. Nếukhông bây giờ cậu giết chết tôi đi, tôi xuống đó thăm dò trước. Haiz, nhưngtôi xuống đó rồi sẽ không còn cơ hội trở lại, không biết có thể báo mộng chocậu không" Vũ Nghê cố ý nói, mắt nhìn lên bầu trời. Trời bên ngoài càng lúccàng tối, sao đã bắt đầu mọc rồi.

Lạc Ngạo Thực có thể tìm ra cô được không, chết tiệt, thằng nhóc này lại vứtđiện thoại của cô ra ngoài, cô phải làm thế nào để cầu cứu bây giờ?

Phựt....

Sợt dây đột nhiên phát ra một tiếng, lập tức được tháo lỏng! Ôi, cuối cùngcũng đứt, Vũ Nghê thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

"Vì tiền, em không còn cách nào khác, em rất cần tiền. Chị đừng trách em" lúcnày, người thanh niên bất đắc dĩ nói, bàn tay cầm con dao nhọn hướng về phíaVũ Nghê.

"Muốn tiền, tôi có thể cho cậu, cậu không biết tôi là ai sao? Cậu muốn baonhiêu, tôi đều có thể cho cậu" vừa thở phào một cái, lập tức lại trở nên căngthẳng.

"Bao nhiêu đều có thể cho?" những lời này khiến người thanh niên dừng lại, "Haha, đừng có nói bừa, làm sao chị có thể cho tôi được?"

"Tôi cho cậu một số điện thoại, cậu chỉ cần gọi cho anh ấy, tôi cam đoan, cậumuốn bao nhiêu, anh ấy đều có thể cho cậu bấy nhiêu" Vũ Nghê mở to hai mắtnhìn thẳng hắn, vẻ mặt vô cùng chắc chắn.

"Số điện thoại?" người thanh niên tỏ ra hứng thú

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...