Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Trên ghế salon mập mờ một màn nóng bỏng . Vũ Nghê vốn là cột tóc rất chắc ,chẳng biết bị bung từ khi nào , tóc dài xõa nghiêng xuống
Lại một lần nữa cô rơi vào vòng tay của hắn , trong phòng tràn ngập một mànhoan ái , cánh môi đỏ mọng dịu dàng rên lên những âm thanh đứt quãng
Bởi vì không thể chịu đựng nổi dục vọng bừng lên càng cao , ngón tay nhỏ nhắnđành nắm chặt ghế salon , hai chân yếu ớt phải uốn cong lên do động tác tà áckia . Lạc Ngạo Thực như đắm chìm trong sự phấn khích , hết thảy cả buổi sángtrong đầu hắn toàn là bóng dáng mê người của cô . Cô tự đến đây , hắn đươngnhiên không có lý do để cô chạy trốn ——
Một lần lại một lần tích tụ , sức chịu đựng gần như bộc phát , hắn càng nhanhchóng di chuyển thắt lưng , đem lấy thân thể của cô đẩy cao hơn ! Âm thanh rênrỉ vừa hưng phấn vừa thống khổ đan xen vào nhau , đang lúc hai người bọn họđạt sự khoái cảm cao nhất thì ——
Rầm ——
"Ngạo Thực à , thật xin lỗi , em thật sự biết sai rồi !" An Tiểu Nhã khóc lócchạy vào , gương mặt trang điểm đầy lệ , thoạt nhìn không chỉ thê thảm mà cònrất ấn tượng
Cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào , lập tức cả hai phải ngừng động tác , VũNghê theo bản năng kéo làn váy xuống , che đậy thân thể của mình . Cũng may ,làn váy đủ dài
An Tiểu Nhã ngưng khóc thút thít , nhìn nữ nhân kia liền hoảng hốt :"Cô lànhân viên bộ phận nào , lại dám ở phòng của tổng giám đốc , đi ra ngoài mau"
"Quản ký An , em đi ra ngoài cho anh !" giọng nói nghiêm túc được phát ra bêntai của Vũ Nghê , nhưng là nói ở một hướng khác
"Không , em không muốn !" An Tiểu Nhã bộ mặt rơi lệ , vòng chắc cánh tay củahắn . "Ngạo Thực à , anh không thể làm nhục em như vậy , em biết là em sai rồi, nhưng mà anh cũng không nên tùy tiện tìm nữ nhân khác chọc giận em !"
Quần áo xốc xếch cũng không làm cho hắn lúng túng chút nào , thấy biến cố cũngkhông sợ hãi , cười nhạo nói :"Quản lý An , em nghĩ nhiều quá rồi . Tôi chưabao giờ làm chuyện ngớ ngẩn như vậy !"
An Tiểu Nhã thật sự to gan . Hắn không tin rằng , nàng không đoán được , ngườiphụ nữ đang gần gũi hắn lúc này là ai
‘Nữ nhân tùy tiện’ ?! Vũ Nghê chua xót , tự giễu cười một tiếng . Đã là kẻ thứba , mà còn hỏi ngược lại , hơn nữa còn nói cô là nữ nhân tùy tiện !
Mặc dù cô đã cố sức khống chế , nhưng trong đôi mắt kia vẫn toát ra chất vấn .Đẩy Lạc Ngạo Thực qua một bên , lãnh đạm nói :"Tôi vào phòng vệ sinh một chút!" . Một ‘danh phận’ như cô thì không có tư cách ở chỗ này , xử trí nữ nhânkia như thế nào , chuyện chẳng liên quan cô !
Trái tim bỗng dưng đau đớn , không thể kiểm soát nổi sự hoảng sợ . Cô cảm thấytủi nhục , xấu hổ , tức giận đến tan nát cõi lòng . Xoay người đi , hai hàngnước mắt kiểm soát không được mà chảy xuống ——
"Ngạo Thực à , anh đừng lạnh lùng nữa mà , em thừa nhận , đêm hôm đó là lỗicủa em ! Vả lại , em cũng là nghe tin anh đột nhiên kết hôn mới ..."
"Vậy thì như thế nào ?! Em nên hiểu rõ giới hạn của em , vọng tưởng can thiệpvào chuyện riêng của anh , em cho là có thể thay đổi được gì , thật ngu xuẩn"Lạc Ngạo Thực đột nhiên lớn tiếng , khiến cả hai nữ nhân trong phòng đều ngheđược.
"Em ...." An Tiểu Nhã còn muốn nói điều gì nhưng lại thôi
"Vốn là ban đầu khi quan hệ chúng ta chấm dứt , anh vẫn muốn em làm quản lýtại đây . Nhưng bây giờ nhìn lại , anh thấy em chẳng biết quý trọng cơ hội này. An Tiểu Nhã , kể từ bây giờ , em không cần phải làm việc cho Lạc thị nữa !". Lạc Ngạo Thực vừa thong thả ung dung sửa sang lại y phục của mình , vừa lãnhkhốc vô tình nói
"Không , em không muốn ——" An Tiểu Nhã sắc mặt trắng bệch , không cách nàotiếp nhận sự thật này . "Ngạo Thực à , anh không thể làm như vậy !"
"Ha ha" . Lạc Ngạo Thực phát ra một cái cười lạnh . "Không thể ?! Anh có gì màkhông thể , chỉ là anh có muốn hay không thôi !" Hắn dừng lại . "Quản lý An ,chắc là em đã quên , anh ghét nhất chính là không nhớ lời cảnh cáo của anh ,công tư phân minh !"
Ở trong phòng vệ sinh , Vũ Nghê nghe vậy , đứng ngây người như tượng gỗ . Côlàm sao có thể không hiểu chứ , câu nói này cũng giống như đang ám chỉ cô .
