Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Câu chuyện về "Cô bé Tinh Tinh" vừa được phát trên truyền hình lập tức thu hútđược sự quan tâm của những người hảo tâm, chỉ trong vòng một ngày, số tiềnquên góp trong tài khoản lên tới gần hai vạn tệ. Nhưng hai vạn tệ này so vớichi phí phẫu thuật chỉ như muối bỏ biển. Mà quan trọng nhất, cần phải tìm đượcngười có tủy phù hợp với cô bé.
Cho nên người phụ trách chương trình này là Vũ Nghê và những người hảo tâmcùng đưa cô bé Tinh Tinh đến bệnh viện điều trị bệnh ung thư máu tốt nhất.
Nhìn người cháu gái của mình cuối cùng cũng được nhập viện điều trị, nằm trênchiếc giường bệnh trắng tinh, bà nội cô bé kích động nắm chặt tay Vũ Nghê:"Cảm ơn cô, cảm ơn các nhà hảo tâm đã giúp đỡ bà cháu chúng tôi"
Vũ Nghê nắm đôi bàn tay nhăn nheo của bà lão, ngăn bà quỳ xuống: "Bà à, giúpđỡ người có hoàn cảnh khó khăn vốn là nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi ngườidân, mọi người sống trên thế giới này vốn nên giúp đỡ lẫn nhau"
"Cảm ơn tấm lòng nhân ái của mọi người, hai bà cháu tôi thật không biết nêncảm ơn sao cho hết" Bà lão kích động nói.
Nằm trên giường bệnh, cô bé Tinh Tinh cũng bị xúc động bởi tấm lòng nhân áicủa Vũ Nghê và những người xung quanh: "... Cháu nhất định phải lạc quan, phảikiên cường, tin rằng cháu nhất định sẽ không chết. Tuy cháu không có bố mẹchăm sóc, nhưng bây giờ có dì có bà nội quan tâm yêu thương cháu, còn có thầythuốc tận tình chữa trị cứu sống cháu, cháu nhất định phải sống, cháu còn phảithay bố mẹ chăm sóc bà nội"
Nghe những lời này của cô bé, mọi người vô cùng cảm động, những giọt nước mắttrào mi. Lúc này Tinh Tinh lấy ra một bức hình, nhìn chằm chằm vào đó, nhữnggiọt nước mắt trong suốt nhanh chóng lăn trên má. "Bố, mẹ, hai người nhất địnhphải phù hộ cho con và bà nội nha"
Bản thân cũng là một người mẹ, Vũ Nghê không cầm được nước mắt: "Tinh Tinh,người trong hình là bố mẹ cháu sao?"
Đắp trên người chiếc khăn màu trắng, Tinh Tinh khẽ gật đầu, "Vâng, người tronghình là bố mẹ cháu, hai người luôn ở bên cạnh bảo vệ cho cháu" Cô bé dùng haitay nâng khung ảnh như một thứ quý giá, giơ ra phía trước.
Vũ Nghê nhận lấy và ngắm nhìn bức hình.
"Dì ơi, bố mẹ cháu rất đẹp đúng không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của TinhTinh nở nụ cười kiêu ngạo, có thể thấy cô bé rất tự hào về diện mạo ba mẹmình.
Trong bức hình là một người đàn ông và một người phụ nữ, họ còn khá trẻ chỉtầm hai mươi mấy tuổi! Mẹ Tinh Tinh có khuôn mặt hình trái xoan thanh tú, đôimắt to tròn đen láy, có thể thấy Tinh Tinh có gương mặt khá giống mẹ. Bố cô bécũng rất tuấn tú, thân hình cao lớn, rất dễ thu hút ánh mắt người khác!
Trong hình hai người đang ôm vai nhau, Vũ Nghê không kìm được nói, "Bố mẹ cháurất đẹp, chẳng trách Tinh Tinh lại xinh đẹp như vậy"
"Hì hì... cảm ơn dì" Được người khác khen ngợi, tất nhiên cô bé Tinh Tinh rấtvui vẻ. Những nhà hảo tâm khác cũng lần lượt ngắm nhìn bức hình, ai cũng gậtđầu đồng tình, thực sự là một đôi trai tài gái sắc, đồng thời cũng cảm thấyđáng tiếc, nếu như hai người họ không qua đời, chắc chắn cả nhà họ sẽ vô cùnghạnh phúc.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Nghe những lời xì xào bàn tán của mọi người, lại gợi lên nỗi đau đớn tronglòng Tinh Tinh. "Nếu như hai người không mất sớm, thì..." Nói tới đâu là mộttiếng thở dài tới đó.
Tại sao cứ có cảm giác đã từng gặp bố Tinh Tinh ở đâu rồi nhỉ? Vũ Nghê nhìn kỹbức hình, khẽ nhíu mày, cảm giác người trong bức hình rất quen, nhưng khôngthể nhớ ra đã từng gặp ở đâu, loại cảm giác này rất khó chịu! Bức hình đượcđưa lại cho Vũ Nghê, cô lần nữa cúi đầu nhìn kỹ...Càng nhìn, cô càng khẳngđịnh mình đã từng gặp anh ta ở đâu đó rồi! Nhưng mà là gặp ở đâu?
Căn cứ vào thời gian khi cô tới thành phố này, bố của Tinh Tinh đã qua đời!Chắc chắn cô chưa từng nhìn thấy anh ta mới đúng. Nhưng... gương mặt người nàyrất đặc biệt!
"Con tôi từng làm việc tại thành phố S, nên cuộc phẫu thuật thất bại kia cũngdiễn ra ở thành phố S" Bà nội Tinh Tinh lau nước mắt nói.
Thành phố S...
Vũ Nghê đột nhiên mở to hai mắt, "Bà nói con trai bà từng ở thành phố S?"
"Đúng vậy, nó học đại học ở đó, sau khi tốt nghiệp cũng ở lại đó làm việcluôn"
"Vậy chắc con trai bà đã tiến hành phẫu thuật trong bệnh viện thành phố?"
"Chính là bệnh viện đó, người hại chết con trai tôi chính là tên bác sĩ Lâm gìđó, chính hắn ta là hung thủ giết người" Bà lão vừa căm phẫn vừa khóc.
Bởi vì chung quanh đều là bác sĩ, chuyện phẫu thuật vốn rất nguy hiểm, bà lãolớn tiếng gào khóc như vậy là không nên, Vũ Nghê liền nhỏ giọng khuyên bảo, đểtránh ảnh hưởng thái độ của các bác sĩ đối với Tinh Tinh.
"Vũ Nghê, lời khuyên của cô tôi hiểu, tôi sẽ không nói năng lung tung nữa.Thật ra tên bác sĩ Lâm kia có quen biết con trai tôi, nhưng vẫn kéo dài thờigian phẫu thuật, cô nói xem, có phải hắn ta cố ý hay không?"
"Chuyện này? Bọn họ biết nhau?" Vũ Nghê nhíu mày, tin tức này khiến cô cảmthấy nghi ngờ!
"Đúng vậy, con trai tôi và tên bác sĩ đó biết nhau! Khi cầm điện thoại của contrai, tôi từng nhìn thấy số điện thoại của tên bác sĩ đó... Hồi ấy, sức khỏeTinh Tinh cũng không tốt, lại không có mẹ, cô từng trải nên cũng biết nuôi mộtđứa trẻ rất cần tiền! Con tôi luôn nói quen một bác sĩ, người đó rất tốt, còncho con tôi mượn tiền mấy lần"
"Sau khi xảy ra chuyện, người bác sĩ kia thế nào? Có đến xin lỗi hay bồithường cho gia đình không?" Lâm Hiên quen biết bố Tinh Tinh? Nhưng khi mới xảyra chuyện này, anh ta từng nói không quen người chết? Tại sao anh ta lại nóidối? Chẳng lẽ vì không nhớ?
Nhưng... điều này vô lý quá.
"Không, không có gì cả! Hồi đó bệnh viện cũng bồi thường ấy vạn tệ, nhìn quathì rất nhiều, nhưng mọi người cũng biết giá cả hàng hóa leo thang từng ngày,hơn nữa Tinh Tinh lại hay đau ốm, chút tiền đó thật không đáng kể" Khi bà lãonói chuyện, ngẩng đầu nhìn vào những nhà hảo tâm. Mọi người rối rít gật đầu,đồng tình.
Đối với phát hiện bất ngờ này, Vũ Nghê càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, cảmgiác Lâm Hiên đang cố giấu giếm chuyện anh ta quen biết bệnh nhân, trongchuyện này có bí mật gì mà anh ta không thể nói?
Ánh mắt của bố Tinh Tinh lạnh lùng rất giống một người, nhưng giống ai thì côkhông thể nhớ!
Vũ Nghê đau đầu nhắm hai mắt lại. Trời ạ, rốt cuộc thì có chuyện gì đang xảyra?
