Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Ha ha....." Lạc Ngạo Thực cười nhạt một tiếng, không tham gia vào câu chuyệncủa cô ta, chuyện của người khác anh tuyệt đối không hỏi lung tung.
Lạc Ngạo Thực lấy một chai rượu, rót thứ chất lỏng màu đỏ sẫm trong chai vàoly. Rượu chảy vào chiếc ly trong suốt, trơn nhẵn vô cùng...
Một PUB nổi tiếng như vậy cũng dùng rượu giả? Cho dù là rượu giả, dùng loạinước có cùng màu pha lẫn rượu, chi bằng pha chế ngon hơn không tốt hơn ư? Loạirượu này anh thật sự không có hứng thú, chỉ có thể đặt ở trong tay làm đồtrang trí mà thôi.
Lâm Dương cầm ly rượu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lạc Ngạo Thực, ánh mắt đắmđuối đưa tình nhìn anh. "Mấy ngày nay em không đến công ty, anh cũng không gọiđiện hỏi thăm gì hết"
"Ha ha.... em có cha mẹ, có chồng, có anh trai, sao còn cần gì đến sự quan tâmcủa một người ngoài như anh?" Lạc Ngạo Thực cười nói, ung dung thay đổi tưthế, vắt chéo chân ngồi trên ghế salon!
"Làm sao mà giống nhau được, bọn họ không hề giống anh" Ngón tay mảnh khảnhcủa Lâm Dương đặt trên ngực Lạc Ngạo Thực, khẽ vuốt ve dụ dỗ.
"Trời ạ, ngực anh thật cường tráng...."
"Tại sao lại cường tráng như vậy?"
Lâm Dương khẽ liếm đôi môi sáng bóng màu son, gò má vô tình dường như cố ýchạm vào gò má và gáy của Lạc Ngạo Thực. Đầu ngón tay lướt qua lướt lại trêncơ bắp của anh, tán thưởng: "Rất rắn chắc, rất đàn hồi... thật sự khiến emmuốn chạm tay vào những cơ bắp bên dưới lớp quần áo kia, để cảm nhận thật kỹnhững cơ bắp này"
"Em quá khen, những người đàn ông khác cũng vậy, không phải sao? Ông xã củaem, nhìn qua cũng rất khôi ngô" Lạc Ngạo Thực tóm lấy tay cô ta, ngăn cản hànhđộng khiêu khích lấn lướt!
Lâm Dương nhân cơ hội lập tức nhào vào lồng ngực anh, ngẩng mặt nhìn khuôn mặtkiên nghị gần trong gang tấc, "Không giống, chồng em không rắn chắc như anh.Anh ta nhìn qua thì rất khôi ngô, nhưng thực ra...." Một cánh tay khác của côta trượt xuống hông Lạc Ngạo Thực, cọ qua cọ lại trên bụng dưới của anh. "Cơbắp của anh ta không rắn chắc, khiến em cảm thấy anh ta không thể mang lại cảmgiác an toàn ình"
Lạc Ngạo Thực cúi mặt, liếc nhìn ánh mắt đầy ám hiệu của cô ta. "Người đàn ôngcó thể mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ hay không, không thể chỉ nhìn vàocơ bắp? Thường thì những người đàn ông gầy yếu, càng biết bảo vệ trân trọngphụ nữ"
"Nhưng điều mà phụ nữ muốn, là người đàn ông có thể thỏa mãn cho họ ở mọiphương diện" Lâm Dương nhìn Lạc Ngạo Thực bằng ánh mắt đầy ám hiệu, cô ta nhìnanh không chớp mắt, chờ đợi anh đáp lại.
"Thỏa mãn? Bản thân em đã rất giàu có rồi, chắc chắn không cần đàn ông nhưthế?" Anh né tránh câu nói của cô
Lạc Ngạo Thực thật sự là người đàn ông tốt, có cá tính. Nhưng càng là đàn ôngcó cá tính, cô càng thích? Cô nhấp một ngụm rượu đỏ, trong đôi mắt đẹp được kẻvẽ tỉ mỉ lập tức xuất hiện một lớp sương mờ, chỉ khẽ lóe lên dưới ánh đèn, chứkhông rơi ra ngoài. "Lạc tổng, em thật sự ngưỡng mộ vợ anh, có được một ngườichồng như anh! Nếu như anh là chồng em, em cũng không cần dốc sức vất vả nhưvậy? Thường xuyên phải đi ăn cơm cùng lãnh đạo, phải uống rượu, cho dù khikhông được khỏe vẫn phải đi xã giao, những ngày như vậy với em thật sự quá đủ!Em thật sự hi vọng có một người đàn ông có thể thay em quản lý tất cả, nguyệnlàm một người phụ nữ nhỏ bé ngày ngày ở nhà chờ chồng đi làm về...." Những lờinày, đều là những lời tâm huyết của cô.
"Vậy hãy giao công ty cho chồng em, như vậy có thế thoải mái tự do rồi" LạcNgạo Thực trả lời lấy lệ.
"Ha ha, nếu anh là chồng của em, đương nhiên em sẽ giao lại tất cả" Lâm Dươngtiếc nuối nói.
"Lâm Dương, em có biết anh thích em ở điểm nào nhất không?" Lạc Ngạo Thực cúiđầu dò hỏi, không đẩy cô ta ra tất nhiên cũng không để cho cô lấn lướt thânmật.
Lâm Dương thoáng rụt đầu lại về phía sau, mở to hai mắt nhìn anh. "Thích em ởđiểm gì?"
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào cô!
Gò má Lâm Dương càng lúc càng đỏ, hơi thở trở nên dồn dập, chân tay luốngcuống, ánh mắt nhìn anh chăm chú khi nãy cũng dời đi: "Cái gì? Anh nói mau đi.Anh như vậy làm em rất căng thẳng" Cô đưa tay vuốt ngực.
Lạc Ngạo Thực chỉ vào chóp mũi cô ta, nhếch miệng nói. "Chính là thích sựphóng khoáng độ lượng của em, khi làm việc luôn mạnh mẽ quyết đoán như đànông"
Lâm Dương mê mệt điên cuồng, không phải do tác dụng của cồn, mà chính vì lờikhen ngợi của Lạc Ngạo Thực làm cho choáng váng. "Thật không? Chứ không phảicảm thấy em giống đàn ông sao?"
"Ha ha, nhưng anh lại thích"
"Cảm ơn" Lâm Dương vui vẻ đến giọng nói cũng thay đổi
"Cho nên..." Ngữ điệu của Lạc Ngạo Thực lập tức thay đổi. "Tuyệt đối lần đừngđể anh nghe thấy những lời oán trách từ trong miệng em, đó không phải phongcách của em"
"Được, anh nói gì em cũng đều nghe theo, chỉ cần anh thích em là được" LâmDương gật đầu mạnh một cái, tiếp tục vùi đầu vào trong lồng ngực của Lạc NgạoThực. Trời ạ, cô rất thích cảm giác này. "Lạc tổng, anh biết không? Ở tronglòng anh, khiến em cảm giác mình giống như một chú chim nhỏ, em thật sự thíchcảm giác phụ thuộc vào anh"
"Không nên nói như vậy, đừng quên em đã là phụ nữ đã có chồng" Mặc dù rượu rấtkhó uống.... nhưng anh vẫn uống một ngụm.
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp, bỗng nhiên chảy ra một dòng nước, "Em khôngphải hạng phụ nữ phản bội gia đình, nhưng em thật sự rất yêu mến anh, rất muốnđược làm bạn gái anh, dù chỉ một ngày"
Nói xong, đôi môi run rẩy của cô ta liền hướng về phía Lạc Ngạo Thực.
"Đáng tiếc, bây giờ anh đã là người có gia đình...." Lạc Ngạo Thực lập tứcquay mặt đi.
"Chỉ một ngày cũng không được sao?" Cô vô cùng khát vọng nhìn anh, trong đôimắt ướt lệ đều là van xin!
"Chuyện này...." Lạc Ngạo Thực muốn nói lại thôi, cảm giác khiến cho người takhó khăn.
"Lạc tổng, em rất nghiêm túc. Thực ra, em đã thích anh từ rất lâu, chỉ là khiđó em quá kiêu ngạo, anh lại không để ý đến em, em cũng không muốn cúi đầu hạmình, cho nên... Sau này khi nghe Phó Vũ Nghê dùng thủ đoạn hèn hạ để gả choanh, anh biết em đã đau lòng đến mức nào? Em hối hận, vì em không đủ hèn hạnên mới mất anh?" Khi nói chuyện, trong ánh mắt cô không che giấu nổi hận thù.
Lạc Ngạo Thực mặt không biến sắc, cười đùa ha hả: "Đừng nói rằng việc em thumua cổ phần ở công ty anh, cũng vì muốn làm việc cùng anh?"
Lâm Dương giương ánh mắt si tình nhìn Lạc Ngạo Thực, hỏi ngược lại: "Chuyệnnày có gì là không thể? Anh không tin bản thân mình có sức quyến rũ lvậy sao?"
"Ha ha.... Trời ạ, anh chỉ nói bừa vậy thôi, không phải là thật đó chứ?" LạcNgạo Thực tiếp tục hỏi cô ta bằng giọng vui đùa.
"Không được cười, không có gì buồn cười hết. Lúc ấy Lạc Bình tới vay tiền anh,nhưng anh không cho bà ta vay, sau đó bà ta đã tới tìm em, em liền cho ngườiđiều tra, biết được bà ta đang cần tiền quay vốn, chính là để đối phó anh..."
