Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Hôm nay vừa đúng ngày Quan Tĩnh được nghỉ, cô trở về nhà, sẵn tiện ghé vàotiệm thuốc mua lọ vi-ta-min B11, sau đó đi tới biệt thự Lạc gia!
Vì lý do ốm nghén nên mặt mày Vũ Nghê bơ phờ, chỉ có thể mang cà phê ra, nhờcô ấy tự pha giúp mình!
Chỉ trong chốc lát, phòng ăn đã tràn ngập hương thơm của mùi cà phê, mùa đônggiá lạnh tăng thêm ấm áp.
"Ồ, đều tại cậu, đem cà phê nấu thơm như vậy, chỉ ngửi thôi tớ đã thèm rồi!"Vũ Nghê nhìn về phía bình cà phê, trên miệng không ngừng chảy nước miếng!
Quan Tĩnh quay qua trừng mắt với cô, ma mị nói: "Vậy thì uống chút đi, cũngkhông phải độc dược, chắc không có vấn đề!"
Cô lập tức lắc đầu, "Không không, nếu để Lạc Ngạo Thực biết, anh ấy sẽ mắngtớ!"
"Dừng ngay cho tớ ...!" Quan Tĩnh liếc Vũ Nghê một cái, mặt khó chịu nói. "Lấylý do nhiều như vậy, khác nào muốn công khai cho tớ biết, Jerry yêu cậu cỡnào? Đừng giả mù sa mưa với tớ!"
"Ha ha ——" Vũ Nghê ‘khúc khích’ bật cười. "Lấy le một chút thôi mà, xem cậukìa, không phối hợp gì hết trơn, trừ cậu ra, tớ còn có thể khoe khoang vớiai?" Vũ Nghê chân thành thổ lộ cùng người bạn thân!
Quan Tĩnh lắc đầu một cái, tỏ vẻ đánh giá, những người phụ nữ mang thai, đềucó tính cách trẻ em như thế này ư? "Jerry đã ăn cơm trưa ở đây sao?"
"Ừ!" Cô gật gật đầu, trong lòng có chút chua xót! "Đúng rồi, quan hệ của cáccậu sao rồi?"
"Trước kia thế nào thì bây giờ cũng giống như vậy!" Quan Tĩnh nhún nhún vai,đối với chuyện tình cảm, bản thân cô cũng không nghĩ nhiều!
Tục ngữ có câu: Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tầng sa (1). Quanniệm này tuyệt đối sai lầm, nếu không thì là lý luận suông, thực tế không phảinhư vậy. Trái tim của người phụ nữ vốn luôn yếu ớt, chỉ cần vài câu nịnh nọtlà có thể xong chuyện. Còn trái tim đàn ông thì sao? Đa phần làm từ xỏi đá,bất luận mình đối với họ thế nào, họ cũng không hề một chút mủi lòng!
(1) Con trai theo đuổi con gái cách cả ngọn núi, còn con gái theo đuổi contrai chỉ cách một lớp lụa, rất dễ dàng.
Dẫu sao thì cô cũng quyết định kết thúc mối tình này, tuyên bố mình thất bại!
Vũ Nghê liếc nhìn ánh mắt Quan Tĩnh, tròng mắt ẩn hiện một tia mất mác, lặnglẽ thu hồi hạnh phúc của mình giấu đi, đứng lên!
Đối với chuyện tình cảm của Quan Tĩnh, cô thực sự không biết giúp đỡ thế nào,tốt hơn là không nhắc tới! Ngồi thang máy đi thẳng tới bãi đỗ xe ngầm, Lạc Ngạo Thực mới vừa phát độngxe, điện thoại di động lúc này vang lên.
Vừa nhìn dãy số trên điện thoại, anh có chút băn khoăn, cuối cùng vẫn bấm phímnghe. "Ừ, là anh!"
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm buồn bã, không còn hơi sức."Lạc tổng, không biết là em có thể mời anh vài ly hay không?! Đừng cự tuyệtem, ít nhất là trong quan hệ công việc!"
"Ha ha ——" Lạc Ngạo Thực phát ra tiếng cười. "Em đúng là không biết xấu hổ!"
"Ha ha, nếu như vô lại mà có thể đổi được Lạc tổng nể mặt, vậy em nguyện ý làmkẻ vô lại!" Tinh thần Lâm Dương không tốt, cười đùa nói!
"Nói đi, ở nơi nào!" Lạc Ngạo Thực lái xe ra khỏi bãi đậu, ở cửa ra vào thảchậm tốc độ!
"Đang ở xxx!" Đó là một địa điểm nổi tiếng pha chế rượu dành cho hội viên. Dĩnhiên, toàn kẻ xa hoa lui tới!
Mười lăm phút sau, Lạc Ngạo Thực đi vào trong quán.
Ánh sáng lờ mờ, sương mù mông lung, những thứ này đều không thể nổi bật bằngLạc Ngạo Thưc, anh giống như một vật sáng chói, vừa xuất hiện lập tức thu hútnhững người xung quanh, họ âm thầm kinh ngạc đánh giá, Lạc Ngạo Thực vì saolại tới nơi này?
"Lạc tổng ——" Lâm Dương ngồi ở góc khuất, mặc bộ âu phục dài màu đen bó sátngười, tóc rối bù xù, khoát khoát cánh tay, hướng Lạc Ngạo Thực kêu.
Anh gật đầu một cái, bước chân trầm ổn đi về phía cô, gây ra sự chú ý với tấtcả mọi người!
Nhìn những người đẹp xung quanh có chút thái độ ghen tỵ với mình, Lâm Dươngbèn nở nụ cười đắc chí. Cùng ở một chỗ với người đàn ông như Lạc Ngạo Thực,bất luận là tới nơi đâu cũng được nở mày nở mặt!
Đến gần chỗ ngồi, anh khẽ trợn to hai mắt, tầm mắt không e dè nhìn vào trênmặt của cô.
Lâm Dương tỏ ra xấu hổ, cô sờ sờ mái tóc dài, tự ti nói. "Thế nào? Lạc tổng,anh có phải muốn xem sống mũi của em có gãy hay không?" Cô nhích đến gần anh,ngẩng gò má để cho anh có thể thấy rõ.
"À —— nghe nói sống mũi của em bị gãy, xem ra đây không phải thật?" Lạc NgạoThực ngồi vào ghế sô pha, đưa tay vẫy vẫy phục vụ!
"Dĩ nhiên không phải là thật, thứ nhất em không có vụng trộm, thứ hai đâychẳng qua là chồng em đưa em về nhà, chứ không phải đi bắt kẻ thông dâm. Chỉlà khi đó anh ấy uống quá nhiều, hành động do rượu mà thôi!" Lâm Dương nửathật nửa đùa, dĩ nhiên, tình huống này chỉ có mình cô mới biết.
