Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Cha , cha nghĩ con có năng lực gì khiến Ngạo Thực cho cha vay tiền , cha làngười nắm rõ chuyện hôn sự này nhất mà ?!" Trong phòng ngủ , Vũ Nghê đè thấpâm lượng , sợ bị người khác nghe lén
"Dù cho thế nào đi nữa , Lạc Ngạo Thực đối với con tuyệt đối khác biệt ——"
Vũ Nghê lộ ra nụ cười khổ :"Cha , có gì mà khác biệt chứ . Hắn không đối phóvới nhà chúng ta đã là quá tốt rồi . Cha nghĩ vì sao hắn sẽ giúp cha ?!"
"Vũ Nghê , con nghe ta nói . Hắn cùng với Hoàng Minh Nguyệt vẫn chưa xảy rachuyện gì , còn đuổi Minh Nguyệt khỏi nhà . Con nói xem , con ở trong lòng hắnchẳng lẽ một chút trọng lượng cũng không có sao ?!"
Hắn và Minh Nguyệt chuyện gì cũng không có ?! Trong lòng Vũ Nghê trở nên thanhthản , nhưng cô biết hắn không phải vì mình
"Cha , ngày hôm qua hắn không phải nói rất rõ ràng sao ?! Dù hắn có đồng ý ,cũng phải thông qua hội đồng quản trị !"
"Con gái , làm sao con lại không tự tin về bản thân ?! Tin tưởng ta , Lạc NgạoThực đối với con , rõ ràng có tình ý ! Còn nữa , con bây giờ là vợ của hắn ,con suy nghĩ một ít biện pháp giúp ta . Chẳng lẽ con đành lòng nhìn công tynhà mình sụp đổ sao ?! Công ty nếu không còn , ta sống còn nghĩa lý gì !"
"Cha ——"
"Ta xin con , cố gắng giúp ta , cầu xin hắn ——"
"Được rồi , con sẽ thử !" Không cưỡng được lời cầu khẩn của cha , Vũ Nghê chỉcó thể trái lương tâm đáp ứng.
Đặt điện thoại xuống , Vũ Nghê thở dài nặng nề . Ngày đó hắn đã nói rất rõràng , vấn đề tiền bạc , cô phải nghĩ cách khác thôi.
"Em có điện thoại à ?!" Lạc Ngạo Thực ăn mặc chỉnh tề , đi ra ngoài hướng cửasổ gần đó hỏi
"Vâng , một người bạn gọi !" Vũ Nghê hời hợt trả lời.
Hôm nay Vũ Nghê mặc một bộ đồ vải bông theo kiểu áo ngắn , quần cụt . Trangphục tùy ý, nhưng lại làm nổi bật đường cong duyên dáng của cô , đặc biệt làđôi chân quyến rũ
Nháy mắt sáng sớm bị khơi mào , chỗ kín của Lạc Ngạo Thực theo đó mà kích động, con ngươi u ám dính chặt trên người Vũ Nghê , hơi thở ngày càng nặng nề
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Nghê từ từ hồng lên , mất tự nhiên , xoay người ."Bà Vương đã chuẩn bị xong bữa sáng , tôi xuống lầu trước !" Chung sống cùnghai ngày nay , cô hiểu rõ cái loại ánh mắt kia muốn nói lên điều gì
"Trở lại đây !" Hắn khàn khàn ra lệnh.
"Sao vậy ?!"
"Em đi thay ngay bộ quần áo này đi !" Sắc mặt của hắn trở nên rất khó chịu ,giọng nói càng thêm lãnh đạm.
Vũ Nghê cúi đầu , nhìn kỹ chính mình , cũng không có gì là không ổn . "Tại saolại phải thay ?!"
"Tôi không có ở nhà , em để lộ hai chân như thế , chuẩn bị đi với người nào?!"
Vũ Nghê không hiểu mở to hai mắt . "Trang phục rất bình thường . Cũng không cólộ gì !"
Lạc Ngạo Thực tràn đầy tức giận , lườm cô một cái , sau đó nóng mặt đi xuốnglầu
Vũ Nghê vô tội theo phía sau , cô vốn là không có gì sai cả !
Lạc Ngạo Thực biểu lộ như thế , khiến tất cả các người giúp việc đều ngạcnhiên !
Cậu chủ đây sao ?! Trước đây chưa từng thấy cậu chủ nổi cơn thịnh nộ , thậmchí lúc xưa cậu ấy bị bạn gái bỏ rơi giữa đường , mắng là vô tình , hoặc cònkhó nghe hơn . Cậu ấy vẫn xem như việc không liên quan đến mình , cũng khônggiống như sắc mặt bậy giờ , ra vẻ trưởng lão dạy người đối diện .
Đây thật là chuyện hiếm có
"Cậu chủ , bữa sáng đã chuẩn bị xong !" bà Vương đi tới
Lạc Ngạo Thực cầm túi công văn lên , lạnh lùng ném một câu :"Không ăn !"
Rầm ——
Tiếp theo là tiếng vang thật to của cánh cửa đóng sầm lại
