Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Edit: Socnau
"Đưa điện thoại cho Lạc Ngạo Thực...." Sau khi gọi điện thoại lần thứ n, cuốicùng điện thoại cũng có người bắt máy, nhưng người nhận vẫn là trợ lý Lưu!
Đầu dây phía bên kia im lặng đến mấy giây, rõ ràng đang bịt ống nghe ".... Chịdâu à, bây giờ tổng giám đốc đang bận họp"
"Cho dù là họp, cậu cũng phải tìm anh ấy đến nghe điện thoại cho tôi" Vũ Nghêngồi trong phòng ngủ, lớn tiếng nói với người ở đầu dây bên kia: "Anh yên tâm,có chuyện gì tôi sẽ chiu trách nhiệm thay anh"
"...." Đầu dây bên kia không một tiếng động, rõ ràng là anh ta đang chờ chỉthị.
Vũ Nghê uy hiếp: "Lạc Ngạo Thực, nếu anh không nghe điện thoại, từ nay về sauem tuyệt đối không nghe điện thoại của anh"
"Khốn kiếp, em dám"
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng quát nghiêm túc của LạcNgạo Thực
"Rốt cuộc anh cũng chịu nghe điện thoại của em rồi hả? Không phải anh đang họpsao? Không phải vẫn đang bận sao?" Cô tức giận nói, khóe miệng lại không kìmđược khẽ cong lên.
"Đang bận, có chuyện gì em nói mau đi, thời gian của anh rất quý báu" Tiếngcười của cô cũng không khiến anh vui, giọng điệu lạnh lùng.
Vũ Nghê nhăn mũi với chiếc điện thoại, anh giận cô sao? Cô còn chưa giận anhthì thôi. "Lạc Dật không bị bệnh, tại sao anh không nói với em? Tại sao anhmuốn giấu em?"
".... Biết rồi sao?"
"Là bà Vương nói, Lạc Ngạo Thực, chuyện lớn như vậy, tại sao anh không hề nóivới em? Anh còn giấu giếm em những chuyện gì, anh coi em là con ngốc đúngkhông"
"Người ngốc sẽ vui vẻ và hạnh phúc hơn...."
"Anh đừng có lảng sang chuyện khác, anh nói đi, tại sao không nói với em?Trước khi xảy ra tai nạn xe trên vách núi, anh đã biết Lạc Dật không có bệnhđúng không? Nhưng anh lại lừa em..." Nói tới đây, giọng cô trở nên run rẩy,nước mắt lại rơi như mưa.
Tại sao trong lúc nguy hiểm nhất, anh lại chọn cách rời bỏ cô, để cô ở mộtmình? Cô phải ở cùng anh, cho dù có chết cũng phải chết chung một chỗ.
"Bây giờ anh vẫn đang sống sờ sờ đấy thôi, không phải rất tốt sao?" Có một sốviệc đáng ra anh không nên nói, chỉ không ngờ người luôn kiệm lời và tận tâmnhư bà Vương cũng có lúc không biết giữ mồm!
"Đó là vì chúng ta may mắn, thiếu chút nữa thì chỉ còn lại một mình em!" Vừanghĩ tới đây, cả người cô liền run rẩy.
"Một mình em không phải tốt hơn sao? Không có ai quấy rầy, em có thể dồn hếtsức lực vào công việc, như thế mới đúng ý em!" Lạc Ngạo Thực châm chọc oántrách.
"Làm sao có thể...." Cô bây giờ đã bắt đầu nhớ đến anh rồi, hoàn toàn khôngnghĩ tới công việc....
"Em đã chọn công việc, vậy thì hãy tự mình nỗ lực đi! Còn chuyện của Lạc Dật,nhất định không được nói ra ngoài" Lạc Ngạo Thực trở lại nghiêm túc, khôngmuốn chuyện này bất dây động rừng.
".... Tại sao?"
"Bởi vì...."
Đúng lúc anh định mở miệng nói, cô lập tức nghĩ ra "Ý anh là có người hãm hại,cố ý khiến chúng ta nghĩ rằng Lạc Dật...." Nhất định là như vậy, một bệnh việnlớn chừng ấy, tại sao lại phán đoán nhầm bệnh của đứa trẻ sơ sinh? "Là ai? Làai mà phải làm vậy?"
Lạc Ngạo Thực dựa lưng vào thành ghế, hừ lạnh nói: "Nếu Lạc Dật có bệnh, ai làngười hưởng lợi nhiều nhất?"
"Là ..... cô anh, Lạc Bình...." Vũ Nghê nói theo linh cảm "Nếu Lạc Dật cóbệnh, vậy trước mắt là anh không có người thừa kế, hay nói cách khác...."
"Trừ phi anh tái hôn, mới có người thừa kế, hơn nữa bà ta chắc chắn anh sẽkhông tái hôn, vì anh không thích bị hôn nhân trói buộc...." Nhưng anh vẫn rơivào lưới tình của cô.
"Chỉ cần anh không có người thừa kế, sẽ có khả năng ông nội chuyển cổ phần củamình cho bà ta...." Sau khi nghe anh nói xong, cô tức giận nắm chặt điệnthoại, lần đầu tiên trong đời cô nguyền rủa một người: "Người đàn bà ấy đúnglà ghê tớm, bà ta thực sự đáng chết! Tại sao bà ta có thể độc ác như vậy, tạisao có thể nhẫm tâm ra tay với một đứa trẻ. Chẳng lẽ bà ta chưa từng làm mẹsao? Chẳng lẽ bà ta không có con sao? Bà ta quá ác độc, biến thái."
Cô không kìm chế được cơn tức giận, vẫn liên tục gào thét: "Có phải chính bàta hại chúng ta, chính bà ta muốn đưa chúng ta vào chỗ chết?"
Vì cách đây không lâu mới tìm được chiếc xe tai nạn, phanh xe không ăn chưathể đoán chắc điều gì. Nhưng trước đó bọn họ mới đi bảo dưỡng xe, cho nênkhông thể xảy ra vấn đề.
Lạc Ngạo Thực nhíu mày đầy phiền não, anh đau khổ nói: "Chuyện này.... vẫnđang điều tra, không nên kết luận quá sớm"
"... Em xin lỗi, em quên bà ta là cô anh..." Mặc dù trên thương trường, bọn họluôn đấu đá nhau, nhưng đây chỉ là phương diện cạnh tranh, nếu Lạc Bình thậtsự ra tay độc ác, thì đó là đả kích nghiêm trọng đối với Lạc Ngạo Thực.
Dù sao bọn họ cũng từng là người một nhà!
"Chuyện đã tới nước này, em nhất định không đươc để lộ ra ngoài..." Lạc NgạoThực kiên nhẫn dặn dò Vũ Nghê, hơn nữa còn nói với cô, nếu đã chọn lựa quay vềlàm việc, vậy thì phải chăm chỉ lên. Đợi đến cuối năm, anh sẽ về đón năm mớicùng cô và con trai.
Cô cảm động đến rơi nước mắt, vừa thút thít vừa đau lòng. Vì cô, anh đã hysinh quá nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vũ Nghê trở về công ty, vừa định bước chân vào phònglàm việc, liền nhìn thấy trước cửa phòng có một cái chậu đỏ thẫm, bên trongchậu đựng đầy giấy. "Làm gì vậy?"
Tiểu Na ngồi xổm xuống, bật lửa đốt hết những đống giấy.
Sau đó quay người vào trong văn phòng, bảy tám người lớn tiếng nói. "Bước quachậu, đốt hết sui xẻo, từ nay về sau gặp nhiều may mắn...."
Mọi người lớn tiếng chúc mừng, Vũ Nghê nhảy qua chậu than, sau đó chào hỏi cácđồng nghiệp.
Tất cả mọi người đều rối rít hỏi thăm tình hình của Lạc Ngạo Thực, đây chínhlà một tin tức bí mật độc nhất vô nhị, làm sao mọi người có thể buông tha. Lúcmới bắt đầu, chỉ hỏi thăm tình hình tai nạn ra sao, hiện giờ mỗi ngày anh ănnhững gì, đi lại có dễ dàng không, một ngày làm việc mấy tiếng. Sau khi xảy ratai nạn, những ai đến thăm anh...
Vấn đề sau đó dần đi xa hơn, hỏi Lạc Ngạo Thực có mấy người bạn gái, có haynuôi người tình bên ngoài hay không, có con riêng không?
Cô lớn tiếng khẳng định, anh ta chỉ thích một mình cô thôi.
Một người từ trước đến giờ thường có thói quen đùa giỡn với cô liền bạo ganhỏi: "Hì hì, nghe cô kể như vậy, xem ra sức khỏe của Lạc tổng hồi phục rấttốt, vậy cô có tranh thủ cơ hội mà thỏa mãn ham muốn với Lạc tổng hay không?"
