Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Beta: ShaoranCỏ
Lạc Ngạo Thực nhìn cô bằng ánh mắt sâu sắc, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, là anh cốý tung tin giả, đưa ra mức giá thu mua 80 triệu" Giá trị của COSMOS tối đacũng chỉ đạt 50 triệu. Cái giá bảy tám chục triệu chẳng qua là bị mấy tập đoànlớn xào sáo đưa lên mức đó mà thôi.
Anh đoán chắc Lạc Bình cũng sẽ phái người đến hội nghị đấu giá cạnh tranh vớimình, cho nên vờ nâng mức giá lên số trên trời, sau đó để cho bọn họ thu mua!Hiện giờ toàn bộ tài sản của nhà họ Từ đều đặt vào COSMOS, Từ Tử Hào cũng chỉlà một công tử bất tài học chả hay cày chẳng biết, tin rằng công ty nhà họ Từsẽ nhanh chóng xảy ra vấn đề thiếu vốn!
Đến lúc đó cô của anh chỉ còn cách bán cổ phần ở Lạc thị để lấy tiền mặt, mớicó thể cứu vãn công ty của nhà, cứ như vậy, anh đã thành công trong việc đángười của bà ta ra khỏi chiếc ghế hội đồng quản trị!
Vũ Nghê không biết mình nên vui hay nên buồn, quay mặt đi, ánh mắt dừng tạichiếc tủ gỗ bên cạnh bàn làm việc: "Anh sợ em tiết lộ tin tức, phá hỏng kếhoạch lớn của anh, cho nên luôn luôn giấu diếm em sao?"
"Anh cảm thấy chuyện này em không cần phải biết, như bây giờ không phải rấttốt sao? Chúng ta đã hoàn toàn đạt được mục đích của mình"
"Không phải chúng ta, mà là của anh" Cô quay mặt lại, hai bàn tay buông xuôi,nắm chặt thành nắm đấm.
Đang đắm chìm trong sự vui sướng, anh không ngờ cô lại tức giận, cũng khôngthích hành động phá hoại bầu không khí này: "Vũ Nghê, đừng nên chuyện bé xéto, em cũng biết anh chưa bao giờ công tư lẫn lộn, cho dù anh có giấu em đinữa, cũng là vì công việc mà thôi!"
Thực ra anh cảm thấy chuyện này không cần phải nói cho cô biết, hơn nữa anh sợcô mềm lòng, đến lúc đó lại khuyên anh, khiến quyết định của anh bị dao động.Tất nhiên, cũng có một nguyên nhân nhỏ khác, là anh không muốn mọi chuyện trởnên phức tạp, đây là thói quen trong công việc lâu năm.
"Chuyện bé xé to?" Vũ Nghê khoanh hai tay trước ngực, lùi về phía sau mộtbước: "Anh coi em như con ngốc rồi đùa bỡn, anh còn nói em chuyện bé xé ra tosao?"
"Con ngốc? Anh đùa giỡn em bao giờ?" Lạc Ngạo Thực lớn tiếng lập lại hai từnày, anh hoàn toàn không có ý đó.
"Chẳng lẽ không phải vậy sao" Cô trợn to đôi mắt hạnh, lên tiếng chất vấn anh.
Lạc Ngạo Thực quay mặt đi, hai tay đút túi quần, lạnh lùng nói: "Nếu em cho làvậy, tùy em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ"
"Trong chuyện này chẳng lẽ anh không cảm thấy mình sai một chút nào sao? Chẳnglẽ anh không muốn giải thích điều gì?" Cô lên tiếng hỏi, cái gì mà cô muốnnghĩ thế nào thì nghĩ?
"Anh cảm thấy hiện giờ điều em cần làm là vui mừng với anh, chứ không phảichất vấn anh như vậy! Niềm vui của anh cũng bị em phá tan rồi!" Lạc Ngạo Thựchai tay chống hông, nói ra sự khó chịu trong lòng.
Vui mừng? Nếu anh không giấu diếm cô, cô nghĩ chắc chắn mình sẽ vui mừng!
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, tiến lên một bước tiếp tục hỏi: "Anhcó thể nói thật cho em biết một việc được không, có đúng là anh bị mất trí nhớkhông?" E rằng, ngay cả việc mất trí nhớ của anh cũng là giả vờ? Nếu không,tại sao anh có thể khôi phục nhanh như vậy? Cô đã sớm nghi ngờ rồi!
"Em muốn nghe câu trả lời thế nào?"
"Em không biết" Cô suy nghĩ một hai giây, lắc đầu. Dĩ nhiên cô hi vọng anhkhỏe mạnh bình thường, đồng thời cũng hi vọng anh không lừa dối mình.
Bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên trở nên căng thẳng, hai người imlặng không nói.
Đúng lúc Vũ Nghê tức giận chuẩn bị quay đi.
"Ha ha..." Lạc Ngạo Thực đột nhiên bật cười, đi về phía cô, ôm cô vào lòng:"Trời, bà xã, giận anh sao? Sở dĩ anh không nói cho em biết, cũng là muốn tốtcho em."
"Hiện giờ em chỉ muốn biết, rốt cuộc anh có mất trí nhớ thật hay không?" Cuốicùng anh còn giấu cô bao nhiêu chuyện, còn bao nhiêu chuyện nữa mà cô khôngbiết?!
"Được rồi, anh thừa nhận, là giả đấy!" Lạc Ngạo Thực thừa nhận một cách d�dàng, giống như đang nói về chuyện thời tiết vậy.
Nhưng cho dù anh muốn hóa nhỏ chuyện này như thế nào đi nữa, vẫn không thểgiảm bớt sự tổn thương của cô. "Là giả? Nói như vậy, anh không thích em, chánghét em, thích Hoàng Minh Nguyệt kia là sự thật đúng không?"
"Tất nhiên là không rồi" Lạc Ngạo Thực giơ hai tay lên, lắc đầu phủ nhận. "Anhnói như vậy chỉ muốn làm người khác tin rằng anh mất trí nhớ mà thôi" Thật rađó chỉ là một trong các nguyện nhân, còn nguyên nhân khác thì anh nghi ngờ cóngười hai cô, hoặc là, muốn hại hai người bọn họ.
Chiếc xe mới được bảo dưỡng không bao lâu, hệ thống phanh xe làm sao có thểhỏng? Hôm đó, lúc đầu anh định đi gặp Mỗ Hàng Trường, để cô lên núi cầu phúcmột mình. Nếu như vậy, người gặp chuyện không may lúc đó sẽ là cô, nhất địnhlà nhằm vào cô.
Hiện giờ anh không biết xe của mình bị hỏng là do tình cờ hay do có người độngtay động chân. Nếu đúng là như vậy, rõ ràng có ẩn tình.
Nếu muốn đưa hai người bọn họ vào chỗ chết thì chỉ có Lạc Bình, bởi vì anh làcái gai trong mắt bà ta.
Nếu chỉ muốn đưa Vũ Nghê vào chỗ chết, vậy kẻ ra tay là ai? Mục đích hại cô ấylà gì? Nếu thật sự hận cô ấy, sao đến bây giờ mới ra tay?
Hơn nữa anh cũng hoài nghi, chuyện cô bị tạt axít chắc chắn không phải tìnhcờ, e rằng chuyện này cũng có âm mưu.
Phân tích theo hướng này, nguyên nhân kẻ đó ra tay hại cô, có lẽ chính là....
Anh!
Lạc Ngạo Thực!
Vì anh yêu cô, nên bị người nào đó ghen ghét. Nhưng người này là ai?
Anh đã từng qua lại với rất nhiều phụ nữ, hiện giờ vẫn còn nhiều người dòm ngótới anh. Bây giờ những kẻ biến thái rất nhiều, người nào cũng không thể coithường!
Vì vậy, ngay sau khi anh tỉnh lại liền lạnh nhạt với cô! Trong lúc anh tự lobản thân mình còn chưa xong thì chỉ có thể âm thầm bảo vệ cô thế này!
Có lẽ cách làm của anh hơi không chu đáo, nhưng ngoài cách đó cũng không còncách nào khác.
Anh đã điều tra theo dõi biệt thự của mình rất lâu, trong đó có bao gồm cảgara để xe và toàn bộ hơn ba chục người trong biệt thư...
...Nhưng vẫn không tìm được tung tích gì!
Tất cả những phân tích của anh, chỉ suy đoán không có chứng cứ xác thực. Trongtình hình này, anh không muốn nói cho cô biết, tránh việc tạo bóng ma tâm lýtrong lòng cô.
Tất cả mọi chuyện anh đều suy nghĩ cho cô, nhưng không ngờ nhất việc muốn đểcho người khác tin mình mất trí nhớ, lại khiến cô tổn thương đến vậy.
Lạc Ngạo Thực giơ tay lên, vuốt ve mái tóc của Vũ Nghê: "Tha lỗi cho anh đượckhông? Tất cả những chuyện đó chẳng qua là muốn bọn họ tin tưởng. Nếu ngay cảem anh cũng không lừa được, thì làm sao có thể khiến người khác tin?"
Cô cười khổ trong lòng, xem ra trong mắt anh cô thực sự là một con ngốc rồi.Nhưng biết anh không bị mất trí nhớ, hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, cô vẫnrất vui vẻ. "Anh khỏe mạnh như trước là em yên tâm rồi! Nói thế nào đi nữa, emcũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh có thể giằng co giữa sự sống và cái chết, vẫnnghĩ tới em, có thể vì em mà không tiếc hi sinh tính mạng của mình"
Cho dù có đau lòng, có tức giận, cô cũng không có cách nào nổi giận với anh.Vìso với những thứ anh bỏ ra, điều này thực sự không đáng. Cô vĩnh viễn khôngquên được giây phút ô tô mắc trên vách vúi, trên bầu trời mây đen che kín, côchỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là anh còn sống, chỉ cần anh còn sống, cô cóđau khổ thế nào, cô cũng bằng lòng chấp nhận.
Cho nên bị đùa giỡn, bị lừa dối, bị anh chán ghét không thích, tất cả nhữngđiều đó có là gì đâu?
Dù như thế nào đi nữa, cô vẫn mãi yêu anh!
"Em là vợ anh, bảo vệ em là sứ mạng của anh, cũng là việc người đàn ông nênlàm" Anh ôm chặt cô vào lòng, nói chuyện đương nhiên. "Bà xã, giấu em chuyệnnày là anh không đúng, đừng trách anh nữa"
"Em không trách anh" Miệng nói như vậy, nhưng cảm giác bị anh vứt bỏ khiến côrất khó chịu! Anh có thể giấu bất kỳ ai, nhưng không thể giấu cô! Cô là vợ củaanh, là mẹ của con anh, bọn họ là một hợp thể thống nhất.
Lời của cô khiến Lạc Ngạo Thực thở dài nhẹ nhõm, không quên khen ngợi: "Anhbiết mà... bà xã của anh hiền lành rộng lượng!" Anh cúi xuống, hôn lên đôi môiđỏ mọng của cô. quot;Bà xã, lâu lắm rồi chúng ta không ở cùng nhau, bây giờ cóthể không?"
Giọng nói cùng hơi thở nóng bỏng, không ngừng phả bên tai cô.
Anh là một cao thủ tán tỉnh, hơn nữa cực kỳ hiểu điểm nào là điểm nhạy cảmnhất của cô, trong thời gian ngắn nhất, làm thế nào để gợi lên ngọn lửa tìnhmãnh liệt nơi cô.
Tức giận, oán trách anh, nhưng ngoài điều đó, cô vẫn yêu anh vô cùng. Cơ thểcô nhanh chóng mềm nhũn, run rẩy bắt lấy hai bàn tay anh. "Đừng, làm vậy sẽảnh hưởng đến vết thương của anh"
Anh ôm cô, từng bước từng bước đi về phía sau bàn làm việc, đồng thời đôi taylinh hoạt ở trên người cô sờ soạng: "Nhưng anh rất muốn, chúng ta cẩn thận mộtchút, sẽ không có chuyện gì đâu"
"Nhưng trong sách Đông ý đã nói, trong lúc cơ thể bị thương, vợ chồng khôngthể quan hệ..." Vũ Nghê mặt đỏ tai hồng, lo lắng khuyên bảo.
"Ha ha... Tuy bây giờ trên người anh có vết thương, nhưng anh không cảm thấymình bị thương ở đâu hết... hơn nữa, chỉ cần ở cùng nhau, em sẽ biết rõ sứckhỏe của anh!" Dứt lời, anh đè cô xuống mặt bàn...
Vũ Nghê muốn khép hai chân lại, nhưng anh ngang ngược đứng giữa hai chân cô,bàn tay liền tiến vào thăm dò bên eo.
"Đừng, sức khỏe của anh không tốt" Vũ Nghê giữ chặt bàn tay to của Lạc NgạoThực, lo lắng nói.
"Bây giờ y học tiến bộ như vậy, một vết thương nhỏ này, hà cớ gì làm khó đượcanh!"
Lạc Ngạo Thực nhanh chóng kéo chiếc tất dài bên dưới chiếc váy của Vũ Nghêxuống, giơ lên, sau đó là chiếc quần lót màu trắng.
Khi anh kéo chiếc quần lót của cô xuống, nhìn vào nơi tư mật kia, thiếu chútnữa thì phụt máu mũi!
Thì ra hôm nay cô mặc một chiếc quần liền áo, chiếc quần lót không phải lớpvải cuối cùng trên người cô, bên dưới còn một lớp tơ lụa mỏng manh như có nhưkhông khêu gợi dán sát vào bụng, vào bắp đùi cô.
Vùng đất tư mật sáng loáng nổi bật! Nhìn cô lúc này thật sự gợi cảm, quyến rũcướp đoạt hồn người
Lạc Ngạo Thực nuốt nước miếng, nhưng vẫn thấy khô khốc khẽ gầm: "Chết tiệt, emđừng nói với anh, những ngày qua... em đều mặc lúc ẩn lúc hiện như thế nàyxuất hiện ở trước mặt anh"
