Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Lạc Ngạo Thực giả vờ như không hiểu , bình tĩnh ngưng mắt nhìn cha vợ , để chohắn tiếp tục nói
Hừ , ngược lại hắn đang rất muốn nghe ông ấy đề cập tới chuyện này như thế nào?! Thật thú vị , cha vợ của hắn đúng là không tiếc vốn ban đầu , cho nên lựachọn ‘món quà kia’ , khá thủ đoạn tặng cho hắn.
Phó Quảng Nguyên trở nên lúng túng , quay đầu nhìn con gái :"Vũ Nghê , bìnhthường Ngạo Thực công việc bề bộn , con cần phải thông cảm . Đúng rồi , conlên lầu lấy nhân sâm ta cất nhiều năm xuống đây , lấy về cho con rể bồi bổthân thể !"
"Vâng !" Vũ Nghê khô khốc lên tiếng
Lạc Ngạo Thực sắc bén nhìn chằm chằm Phó Quảng Nguyên . "Cám ơn cha vợ , nhưngcon rất khó tính , dù là đưa cho con thứ gì , con cũng lười đụng tới , sau lạicòn phải phiền toái xử lý !"
Phó Quảng Nguyên nên biết rõ , hắn căn bản không có chạm tới Hoàng Minh Nguyệt! Thật lòng mà nói , mặc dù hắn thích gái đẹp , nhưng là không phải ai đến vớihắn , hắn cũng chấp nhận
"À , đúng rồi . Dù sao thì con rể vẫn còn trẻ , sức lực tràn trề , những thứđó chắc hẳn không cần"
Lạc Ngạo Thực nhịn không được giơ cổ tay lên , sau nhìn về phía Vũ Nghê . "Emở lại chỗ này đi , tôi phải về công ty !"
"Đừng , Ngạo Thực . Ta có chuyện muốn nhờ con !" Phó Quảng Nguyên vội vàng giữLạc Ngạo Thực
"Cha , vấn đề rất quan trọng sao ?!" Thật ra thì cô có thể hiểu được cha mình. Chẳng qua là cầu xin Lạc Ngạo Thực ?! Hắn có thể giúp sao ——
Lạc Ngạo Thực không lên tiếng , nhưng là cũng không có rời đi.
"Gần đây công ty xảy ra chút vấn đề về tiền bạc . Ngạo Thực à , ta nghĩ rằngbằng thế mạnh của ‘Lạc thị’ , nếu con cho ta mượn một ít vốn , chắc cũng khôngthành vấn đề !"
"Cha , cha có thể tìm các ngân hàng để xin vay . Ngạo Thực , anh ấy ...." .Không để ý đến lời nói của con gái . Phó Quảng Nguyên tiếp tục nói :"Với quanhệ của chúng ta bây giờ, Ngạo Thực à , con giúp vốn liếng cho Phó thị mộtchuyến , sẽ không vấn đề gì , đúng không ?!"
Không cách nào ngăn cản cha nói tiếp , Vũ Nghê quay đầu lại , thấp thỏm nhìnvề nam nhân phía sau
"Quay vốn ! Không thành vấn đề" Lạc Ngạo Thực cười nói.
Vũ Nghê không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý , nhưng trên mặt hắn là nụ cười lạnh lùng
"Thật tốt quá !" Phó Quảng Nguyên mừng rỡ . "Có ‘Lạc thị’ làm chỗ dựa , Phóthị cũng không cần phải lo lắng ! Ta thật sự không nhìn lầm người"
"Nếu là cha vợ , thì mượn vốn sẽ không thành vấn đề" Lạc Ngạo Thực từ trên ghếsalon đứng lên , đi tới trước mặt vợ của mình , nụ cười trên mặt vẫn còn đó ."Mặc dù đối tượng là một doanh nhân yếu kém , sắp đóng cửa công ty - bất quámuốn bỏ vốn cũng phải thông qua các hội đồng quản trị , không chỉ mình tôiquyết định là được chấp thuận ngay" . Hắn lãnh đạm cười nói
Phó Quảng Nguyên sắc mặt xám sẫm , khóe miệng nâng lên , trong nháy mắt suysụp
Phó Vũ Nghê sắc mặt trắng bệch , thật muốn tìm một cái lổ để chui vào . Cô xấuhổ đến nỗi giống như ai đó đang dùng nước lạnh tạt vào mặt mình , cơ hồ muốnđem cô bao phủ
"Thật xin lỗi , tôi không biết cha tôi muốn vay tiền từ anh !" Ở trong buồngxe trên đường về nhà , Vũ Nghê tràn đầy áy náy nói xin lỗi , đáy lòng cảm thấyđau xót
"Không quan trọng . Cha vợ mở miệng vay vốn , tôi quyết định cho hay không lạilà chuyện khác" Hắn xem như không có chuyện gì xảy ra , khẩu khí lạnh lùng ,chẳng cần biết lời nói có làm tổn thương cô hay không .
"Tôi hiểu rồi" . Nhìn ra ngoài cửa sổ , chiếc kính phản chiếu khuôn mặt buồncủa Vũ Nghê . Đối với gia đình cô , hắn vốn là không có trách nhiệm . Điểm này, cô hiểu rất rõ
