Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Edit: Socnau
Beta: ShaoranCỏ
"Đuổi cô ta đi không chừng là một quyết định đúng đắn, nếu không anh ấy sẽcàng lún sâu, lúc đó còn khó xử lý hơn!" Đứng ở ngoài hành lang, Lâm Hiên nhìnhai người trước mặt nói.
Vừa rồi mấy người bọn họ đều bị Lạc Ngạo Thực đuổi ra ngoài.
Vũ Nghê hai mắt đỏ ửng, tràn đầy bất lực: "Cho nên tôi đưa ra quyết định đuổicô ta đi là đúng, phải không?"
Bùi Tạp Tư và trợ lý Lưu đều gật đầu, còn lắc đầu thở dài một cái. Sau đó BùiTạp Tư còn nói: "Đương nhiên là đúng, chẳng lẽ định đợi tới khi cô ta lừa LạcNgạo Thực, mới đuổi đi sao?"
Nghe xong những lời này, Vũ Nghê cười khổ: "Tại sao có thể nói là lừa gạt,phải nói bọn họ tâm đầu ý hợp mới đúng! Rõ ràng khi anh ấy vừa mất trí nhớliền không còn yêu tôi! Bây giờ tôi thật sự nghi ngờ lời nói trước đây của anhấy, là do anh ấy không hiểu rõ lòng mình, hoặc chỉ vì liên quan đến Lạc Dật,tôi là mẹ vinh nhờ con"
Bùi Tạp Tư gượng gạo khẽ cười: "Ài, Vũ Nghê, em đừng nghĩ như vậy, Jerry làmsao không yêu em được, nếu như không yêu em, trong khoảnh khắc nguy hiểm nhấttại lại bảo vệ em?"
Vũ Nghê chợt cúi đầu, nháy mắt lệ rơi thẳng xuống mặt đất, cho dù là ai nhìnvào cũng thấy rõ được sự đau khổ của cô. Hai vai run run, lại một lần nữa chothấy cô đang khóc.
"Tổng giám đốc, cô đừng quá đau lòng!" Trợ lý Lưu cũng mở miệng an ủi, có thểsau khi nói xong, cảm thấy những lời nói yếu ớt đó trở nên thiếu sức sống:"Ài, tại sao chuyện lại biến thành như này chứ, tuy là là mất trí nhớ, nhưnglàm sao có thể biết thành một người hoàn toàn khác, yêu thích đều thay đổi?"
Vũ Nghê lấy khăn giấy, cúi đầu lau nước mắt trên mặt, rồi lại hỉ mũi, cấtgiọng mũi nghèn nghẹt nói: "Cho nên mới nói, người anh ấy yêu căn bản khôngphải là tôi. Lúc đầu anh ấy bảo tôi xuống xe trước, có thể vì anh ấy rất lýtrí. Nếu như anh ấy xuống trước, chiếc xe sẽ lập tức rơi, cả hai đều phảichết, vậy nên mới để tôi xuống trước, vì tôi là mẹ Lạc Dật, vẫn còn có ngườichăm sóc cho Lạc Dật..."
Câu cuối cùng trở nên nghẹn ngào đến không nghe rõ. Có trời mới biết, cô ghétnhất là kẻ vong ân phụ nghĩa, nghĩ như vậy, nói như vậy, so với bất kỳ kẻ nàocô là người đáng ghét nhất...
Nếu có thể, cô cũng hy vọng rằng anh yêu cô, mới nhường cơ hội sống sót lạicho cô.
"Vũ Nghê, nếu em nghĩ vậy, khác nào quá bi quan rồi..." Bùi Tạp Tư ra sức bácbỏ suy nghĩ này.
"Không, em ko bi quan, đó là sự thật" Vũ Nghê khổ sở che miệng, nhưng lạikhông che được sự bi thương. "Từ cái ngày biết anh ấy mất trí nhớ, ngày nào emcũng tìm đọc nghiên cứu các tài liệu y học về chứng mất trí nhớ, còn có tàiliệu phân tích một số ca bệnh, sau đó tổng kết lại, những người bị mất trí nhớcó những biểu hiện tình cảm mới chân thực nhất..." Sau khi nói xong, Vũ Nghênhìn qua Lâm Hiên, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Lâm Hiên, cậu nói xem tôi nóiđúng không?"
Bùi Tạp Tư và trợ lý Lưu cùng nhau nhìn về phía bác sĩ ngoại khoa để xác minh.Lâm Hiên bối rối nhìn Vũ Nghê, lại khó xử nhìn về phía hai người kia, sau đókhó khăn nói: "... Đúng vậy, theo tâm lý học mà nói, hiện tại trong đầu anh ấyhoàn toàn trống rỗng, giống như một đứa bé, tất cả yêu thích đều không chịuảnh hưởng của tác động bên ngoài. Thích và không thích, tất cả đều rất đơnthuần."
"Tôi chỉ biết như vậy..." Mặc dù đã sớm hiểu điều này, nhưng khi nghe nhữnglời này từ miệng bác sĩ, vẫn khiến Vũ Nghê đả kích.
"Nhưng vẫn có một số nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến tình cảm, nên không thểgộp lại tất cả đều là sự thật, hay chắc chắn được...." Lâm Hiên vỗ vai VũNghê, trên gương mặt dịu dàng tỏ vẻ không đành lòng.
Vũ Nghê lùi lại hai bước, lắc đầu: "Không, tôi chỉ muốn một tình yêu đơnthuần, nếu như anh ấy không thể cho tôi, tôi cũng không muốn tiếp tục. Bây giờsức khỏe của anh ấy không tốt, tôi có thể giúp anh ấy quản lý công ty, đợi đếnkhi có người khác quản lý tốt hơn, tôi sẽ lập tức ly hôn..."
"Không được... tổng giám đốc, cô không nên nói những lời nhảm nhí" Trợ lý Lưuvội vàng lên tiếng ngăn cản.
Bùi Tạp Tư dùng dáng vẻ một người anh, đặt hai tay lên vai Vũ Nghê, nhìn thẳngvào mắt cô khuyên: "Trong lúc này hãy để tất cả mọi chuyện sang một bên, vấnđề quan trọng bây giờ cần làm chính là giúp cho cậu ấy nhớ lại, đúng không?"
"Làm sao có thể khiến cho anh ấy hồi phục trí nhớ... bây giờ anh ấy rất ngốcnghếch..."
"Chị dâu, tình trạng này chỉ là tạm thời, chỉ cần có người hướng dẫn anh ấy,dạy anh ấy một số thứ, chỉ số thông minh sẽ nhanh chóng khôi phục! Tôi nghĩ,những hành động bây giờ của anh ấy khá tự nhiên, có thể thử dẫn anh ấy tớicông ty, hoàn cảnh và môi trường quen thuộc sẽ tốt cho việc khôi phục trí nhớcủa anh ấy," Lâm Hiên đứng ở góc độ bác sĩ, đưa ra ý kiến.
"Dẫn anh ấy tới công ty, việc này được ư?" Cô nghi ngờ hỏi, rồi lắc đầu cười:"Có gì mà không thể chứ, công ty vốn là của anh ấy, chỉ cần bác sĩ đồng ý, vậybắt đầu từ ngày mai tôi sẽ dẫn anh ấy tới công ty thử xem?"
Nói xong, cô đau lòng đi tới cánh cửa bên cầu thang, để lại ba người đàn ôngđứng trên hành lang.
Không hẹn mà gặp, Bùi Tạp Tư và Lâm Hiên cùng lúc đưa mắt nhìn nhau.
Bùi Tạp Tư nhíu mày khó xử, há miệng ba lần, mới cất thành tiếng: "Lâm Hiên,chúng ta ra ngoài đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu"
Lâm Hiên thấp hơn Bùi Tạp Tư nửa cái đầu, suy nghĩ vài giây liền gật đầu...
Hai người bọn họ một trước một sau đi vào hoa viên, đi tới hồ bơi Bùi Tạp Tưxoay người lại, đưa cho Lâm Hiên một điếu thuốc: "Mời..."
Lâm Hiên nhìn qua điếu thuốc lá, tháo mắt kính nói: "Anh Bùi, hình như anhquên là tôi không hút thuốc lá"
"À, tôi quên mất, thật ngại quá!" Bùi Tạp Tư liền rút điếu thuốc lại, để vàotrong bao thuốc lá: "Dạo này.... cậu thế nào?"
"Anh Bùi, chúng ta quen nhau cũng nhiều năm rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi,đừng ngại!"
"Được" Bùi Tạp Tư thu lại vẻ bất cần đời lúc trước, nói: "Lâm Hiên, tôi xinlỗi, nếu cậu có cần gì, cứ việc nói với tôi" ';Xin lỗi'; tất nhiên là nói đếnviệc cướp vợ của Lâm Hiên, trong cuộc đời người, việc khiến anh hận nhất chínhlà kẻ giết cha cướp vợ người khác, bây giờ anh thực sự có chút xấu hổ.
"Mọi chuyện đều đã qua rồi, nhất là sau khi anh Ngạo Thực xảy ra chuyện, tôicàng suy nghĩ thông suốt hơn. Bất luận thế nào chăng nữa, chỉ cần mọi người cóthể bình yên trong cuộc sống là tốt rồi. Cảm ơn anh đã yêu Tư Vũ, nếu tôi cứép buộc cô ấy ở bên cạnh mình, chỉ càng khiến cô ấy không vui, tôi cũng khôngvui vẻ! Cho nên tôi thực sự chúc phúc cho hai người, sẽ yêu thương nhau suốtđời, tất nhiên cũng hy vọng anh có thể nhường nhịn Tư Vũ nhiều hơn..." LâmHiên nói ra những lời chân thành tự đáy lòng.
"Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tư Vũ" Bùi Tạp Tư đưa ra lời nóicam đoan, sau đó cả hai cùng bật cười.
Lạc Ngạo Thực mặc một bộ lê nghiêm trang đem cả văn phòng xa hoa rộng lớn nàybiến thành một khu vui chơi. Đến công ty lúc tám giờ ba mươi, bây giờ đã làmười giờ mà vẫn không ngừng sờ cái nọ ngó cái kia, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Còn Vũ Nghê đang vùi đầu vào đống tài liệu, vì có rất nhiều chuyện không hiểu,nên cô đặc biệt cẩn thận, không rảnh rỗi quan tâm đến anh! Muốn nhanh chóng xửlý xong công việc bên này, sau đó giúp anh nhớ lại một số chuyện trong kinhdoanh.
Anh cầm một cây gậy chơi golf lên, khoa chân múa tay, sau lần thứ n đánh quảbóng trắng nhỏ rơi xuống lỗ, cuối cùng mất đi sự thích thú.
"Cô coi tôi là tên ngốc sao? Để tôi không ngừng đánh một quả bóng nhỏ?" Anhcầm cây gậy chơi golf, hùng hổ đập xuống bàn làm việc.
Vũ Nghê sứt đầu mẻ trán nhìn người đàn ông bên cạnh. "Sao vậy?" cô chỉ nghethấy anh gào lên, nhưng lại không nghe ra anh nói cái gì.
"Cô coi tôi là tên ngốc chứ gì!" Anh hất đầu lặp lại lời nói. "Nói cho côbiết, tôi không phải tên ngốc, đừng tưởng dùng một quả bóng nhỏ và một cây gậybé tí này là đã đẩy được tôi đi"
Mặc dù rất giận anh, nhưng dáng vẻ phủ nhận mình không phải tên "ngốc" lúc nàycủa anh, khiến Vũ Nghê có chút buồn cười: "Ồ? Anh cho rằng đánh golf là hànhđộng ngốc nghếc sao?"
"Tất nhiên!" Hiếm khi Lạc Ngạo Thực thu hồi lại khuôn mặt ngây ngô ';ngốcnghếch'; này, hiện tại vì tức giận mà trên mặt không hề có chút biểu cảm. Bộlê nhãn hiệu Armami anh mặc, lại cưc kỳ phù hợp với gương mặt không biểu cảmnày, nó khiến anh giống như những người bình thường khác.
"Tại sao? Nói lý do anh cho rằng em coi anh là kẻ ngốc xem nào." Vũ Nghê bỏchiếc bút trên tay xuống, dựa vào thành ghế một cách thỏa mái, nhẹ nhàng xoaychiếc ghế.
Lạc Ngạo Thực vứt cây gậy chơi golf xuống mặt bàn, kéo người Vũ Nghê, để cô tựnhìn. Sau đó chỉ bộ lê trên người mình, vẻ mặt mất hứng hỏi: "Đánh golf mà mặclê sao? Vậy không phải sẽ bị người ta cười nhạo sao. Hơn nữa đánh golf phải cóđối thủ chứ? Để tôi đánh một mình là có ý gì?" (Haha đoạn này làm Cỏ mắc cười=]])
Vũ Nghê từ trên ghế đứng lên, vội vàng hỏi: "Anh biết đánh golf phải mặc quầnáo gì sao?" Anh ta nhớ ra điều gì rồi?
"Đương nhiên là phải mặc áo đánh golf, quần thể thao, còn có giày chuyên mônnữa. Cái gọi là áo đánh golf chính là loại áo phông có cổ..." Anh vô cùngnghiêm túc trả lời.
Cô kích động mở to hai mắt: "Lạc Ngạo Thực ... Anh hồi phục trí nhớ rồi đúngkhông? Mau nói em biết, có phải anh hồi phục trí nhớ rồi không?"
"Cô muốn lắc chết tôi hả, khụ khụ, buông tôi ra..." Mặt đỏ bừng bừng, anh kéocổ áo mình lại.
"A, xin lỗi, em xúc động quá" Cô vội vàng nới cà vạt của anh ra, phấn khíchđến chân tay luống cuống. "Anh mau nói cho em biết, có phải anh nhớ lại chuyệntrước đây rồi không?"
Lạc Ngạo Thực cố gắng hít thở, đợi sau khi lồng ngực không còn khó chịu nữamới cau mày nói: "Đó là do tôi đọc ở trên tạp chí thương mại, trên đó viết,đánh golf là một trong những cách tốt nhất để bàn chuyện làm ăn, vì thời gianchơi rất dài, lại có môi trường yên tĩnh, sẽ không bị người khác nghe đượcmình đang nói gì..."
"Anh biết chữ sao?" Không khôi phục trí nhớ thực sự khiến cô rất thất vọng,nhưng anh có thể đọc được tạp chí cũng khiến cho cô rất vui.
"Ừ, biết. Hừ, cho nên cô đừng hòng lừa tôi, bây giờ tôi muốn cô chơi với tôi,không được làm việc nữa!" Anh ngang ngược kéo ghế làm việc ra, ôm cô vào trongngực.
