Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Một cảm giác quen thuộc lướt qua , anh khẽ nheo tròng mắt như có điều suy nghĩ.
Cái hộp này ——
Lạc Ngạo Thực đứng trước tủ quần áo khoảng chừng năm phút đồng hồ , rốt cuộccũng quơ tay lấy một chiếc vớ , bỏ nhẫn kim cương vào , sau đó đặt ở dưới gốicủa cô .
Vũ Nghê đem sợi dây chuyền bạch kim bỏ vào chiếc vớ lủng lẳng treo ở đầugiường , cúi người khẽ hôn Hoan Hoan . "Xin lỗi con gái , về sau chắc mẹ khôngcòn ở bên cạnh con , nhưng mẹ vẫn rất yêu con ——"
Sau khi tặng quà cho Hoan Hoan , cô vội vàng đi tới phòng Lạc Dật , thận trọngđem trò chơi mới nhất bỏ vào ‘vớ’ , sau đó nhe răng toét miệng oán trách ."Mặc dù mẹ không thích con chơi game , nhưng mẹ không nỡ thấy con buồn rầu . .. . . ."
"Ha ha . . . . . . Không ngờ quà tặng của em cũng rất giống anh !" Lạc NgạoThực giơ giơ món quà trên tay , khẽ khàng lắc đầu . "Xem ra , phần quà nàykhông sử dụng được !"
"Lạc Ngạo Thực , anh xảo quyệt lắm , ai cho phép anh nhìn trộm quà của em ?!Lạc Dật có người ba như anh thật nham hiểm !" Đi ra khỏi căn phòng , Vũ Nghêhả hê nói
Cô vẫn luôn ghen tị với tình cảm cha con nhà này , hiện tại cô đang nỗ lựcdành lại tình cảm của con trai , rắp tâm ly gián cha con bọn họ ! Buồn cườikhông ?! Rất buồn cười , thật ra đôi lúc cô có cảm giác tủi thân , sáu năm rồiLạc Dật được anh ta nuôi nấng chăm sóc , còn cô đến cả một ngày cũng không .Lạc Dật năm nay đã gần bảy tuổi , thế nhưng chuyện gì cũng nói với Lạc NgạoThực , nhiều khi ngẫm nghĩ thấy mình giống vật trưng bày . Điều này khiến chongười ta đố kị , không phải sao ?!
"Ha ha !" Bị bộ dạng đáng yêu quở trách , anh chỉ biết cười trừ , chế giễu cô, xem cô chẳng khác gì một đứa bé . Anh năm nay đã ba mươi lăm tuổi , còn côchỉ mới hai mươi bảy , xem ra khoảng cách của họ khá xa , chợt anh mới ý thức, khi anh học đại học , cô còn tập tễnh ở trường trung học ——
Thân thể anh chợt dán sát người cô , ghì thật chặt vào lòng . "Nghê , cùngsống chung với anh , chưa từng thấy anh già đi ?!"
"Ơ ?!" Vũ Nghê không hiểu chớp chớp mắt , hai tay ôm chằm gương mặt của ngườiđối diện . "Anh làm sao vậy , nghe anh nói như thế , hình như không còn tự tin?!" Đây rõ ràng không phải tác phong của anh
"Bỗng dưng anh cảm thấy mình già hẳn , so với em lớn hơn rất nhiều !"
"Khoảng cách tuổi tác ư , đâu phải bây giờ anh mới biết ?! Lúc ấy kết hôn cùngem , ngông cuồng , ngạo mạn khi đó biến đâu mất rồi ?! Đừng nói rằng anh cảmthấy không xứng với em đó nha !" Phía sau những lời này , cô còn giả vờ kéodài thanh âm .
Khách quan mà nói , cô chưa bao giờ kể với anh sự thật , tuyệt đối không thểđể anh biết , dù tuổi anh già đi , nhưng gương mặt không hề biến đổi —— Bộdạng này càng khiến anh trưởng thành hơn , vẻ đẹp lại càng thu hút . Ngay cảnhững cô gái trẻ đang làm việc tại MBS vẫn rất thích anh , ví như người đó là~ Diêu Hân !
"Ha ha , yêu một lão già như anh , em không cảm thấy uất ức sao ?!" Bắt đầuhoài nghi lực hấp dẫn của mình , trong lòng lo lắng thật sự !
Vũ Nghê nhìn chằm chằm vào mắt của Lạc Ngạo Thực , cố ý chần chờ nói . "Để emsuy nghĩ đã ——"
Vài phút trôi qua , cô vẫn không trả lời , nhìn ương mặt anh bồi hồi sốt ruột
"Nói !" Người nào đó không kiềm chế được , mở miệng hỏi tới
Phút chốc cô cười thật to, cố ý hàm hồ , miễn cưỡng nói . "Ai bảo anh thổ lộtrên đài , khiến em cảm thấy mất mặt , bây giờ mọi người đều biết , Phó VũNghê là vợ của Lạc Ngạp Thực , chuyện thế này thì đành phải chấp nhận thôi ——"
"Không được , anh không muốn nghe kết quả này , đáp án này khiến anh không hềhài lòng !" Lạc Ngạo Thực hô to , ngay sau đó hôn lên cánh môi Vũ Nghê , dùngsức hôn thật mạnh , cơ hồ nuốt hết mọi thứ vào trong .
Cho đến khi hai tay cô vòng chặt cổ anh , trên miệng không ngừng thở dốc , anhmới hài lòng buông lỏng cô ra
"Anh khiến em không thở nổi , anh thật ngang ngược , Lạc Ngạo Thực !" Vũ Nghênặng nề trách móc , đồng thời đi tới giường lớn , tránh né người nào đó
"Ơ hay , là thứ gì đây , cứng quá !" Khi cô chuẩn bị ngã đầu vào gối , chợtphát hiện ra chiếc vớ bên cạnh
Lạc Ngạo Thực nằm nghiêng ở một bên , môi mỏng mím lại , mong đợi vẻ mặt vuimừng của Vũ Nghê .
Sắc mặt cô lập tức thay đổi , từ đùa giỡn biến thành cảm động , nước mắt tronglòng chợt chảy ra , xoay người , nũng nịu . "Chồng à , anh xem em là một đứabé hay sao ?! Hì hì , dù sao cũng cám ơn anh !"
Điều làm anh sợ nhất là khi cô cảm động , điểm khiến anh buồn nhất là lúc côchảy nước mắt , mặc dù là giọt nước mắt hạnh phúc . "Mau mở ra xem , xem em cóthích hay không !"
Cô nhanh chóng gật đầu , chậm rãi móc quà tặng ra , là một chiếc nhẫn kimcương . Thiết kế nổi bật , lóe lên ánh sáng rạng rỡ ——
Lạc Ngạo Thực cầm lấy chiếc nhẫn , đồng thời nắm chặt bàn tay trắng mịn . "Đôilúc anh vẫn muốn tặng em một chiếc nhẫn cưới hơn là nhẫn kim cương , mong muốnkhóa chặt em cả đời này , có điều ——" Nói chuyện đồng thời đeo nhẫn kim cươngvào ngón áp út của cô . "Khi qua thế giới bên kia , cuộc sống này , anh còn nợem những gì , không cách nào bù đắp , vậy thì lúc sang thế giới bên kia , anhtiếp tục trả lại !" Có lẽ , hết cuộc đời này cô cũng không còn khả năng sinhđẻ , vậy để kiếp sau , kiếp sau nhất định khiến cô thật sự hạnh phúc !
"—— Nói như anh , khác nào em không thể trốn khỏi đây rồi !" Vũ Nghê nhào vàolồng ngực của Lạc Ngạo Thực , hai tay ôm chặt cổ anh .
"Vũ Nghê , anh có thể hỏi em một chuyện , được không ?!"
"Vâng ?!" Chìm đắm trong hạnh phúc , không màng ngẩng đầu lên .
"Em có nhớ , dưới tình huống nào chúng ta . . . . . ." Đã quen biết nhau ?!
Lời còn chưa kịp nói hết , chuông điện thoại chợt vang lên , cắt đứt vấn đềcủa Lạc Ngạo Thực . "Tôi nghe ——" Anh buông lỏng cô , tiếp chuyện điện thoại .
"Tổng giám đốc , có tin từ Mĩ báo về , phía công ty COSMOS ——" Trợ lý Lưutrực tiếp gọi điện thoại tới .
Sắc mặt anh không hề thay đổi , chú tâm nghe tin từ đầu dây bên kia ——
Thời gian từng phút trôi qua , nhìn chiếc nhẫn ở trên ngón tay , Vũ Nghê saysưa tiến vào giấc mộng ——
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ , anh không nỡ đánh thức cô . Có một số việc, về sau nhất định sẽ hỏi , bây giờ cũng chưa cần thiết ——
Đại hội cổ đông được diễn ra vào ngày 27 tháng 12 , là cuộc họp bỏ phiếu hàngnăm có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hội nghị tổng hợp về cách làm việc , chi thu ngân sách , liệt kệ kế hoạch chonhững năm tới , dự kiến lợi nhuận phát triển . . . .
Ngồi ở vị trí chủ tịch hội đồng quản trị , mặc bộ tây trang màu xẫm cộng thêmvóc người hoàn mỹ , Lạc Ngạo Thực càng thêm nổi bật . Cả người anh tản ra hơithở quý tộc , kinh ghiệm dày dặn nhiều năm ở thương trường đã vô tình dạy anhbài học , khí chất chính là một phần áp đặt
Lạc Ngạo Thực theo bản năng xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út , đây làđêm giáng sinh cô đeo vào cho anh , thật ra thì 6 năm qua anh vẫn mang theo ,chỉ vì tiếp cận cô , lén lút tạm thời giấu đi
". . . . . . Đây là bản kế hoạch thu mua công ty COSMOS , nếu như các vị cổđông có điều gì nghi ngờ , có thể trực tiếp hỏi tôi , tôi sẽ giải thích cặn kẽ!" Sau khi nói xong , tầm mắt sắc bén quét qua một lượt người
Anh trầm mặc không nói , chờ đợi tiếng đáp lại
"Tôi không đồng ý !" Lạc Bình , cổ đông đứng thứ hai của tập đoàn Lạc thị ,chính là bác của Lạc Ngạo Thực , đầu tiên đưa ý kiến
Rất nhanh , cầm đầu một nhóm cổ đông khác , họ cũng tuyên bố phản đối .
Trong phòng họp vang lên những tiếng bàn luận , mấy vị cổ đông quay mặt nhìnnhau !
Lạc Ngạo Thực khẽ chau mày , lễ phép nhìn về phía bác mình . "Lý do ?!"
"Công ty này chủ yếu hỗ trợ sản phẩm miễn phí , tuy được mọi người nhiệt tìnhủng hộ , nhưng chi phí thu về không bao nhiêu , toàn bộ hoạt động của công tycũng là lợi nhuận tiêu cực , một công ty như vậy , tôi nghĩ không đáng để mua!" Lạc Bình thừ người đem xấp tài liệu ném trên mặt bàn , ý tứ thể hiện rõ ,sau đó khinh miệt , cậy già lên mặt , nhìn về vị trí chủ tịch hội đồng quảntrị . "Kế hoạch hoang phí , không mang lại lợi ích kinh tế ——"
Thái độ của các cổ đông khác lập tức nghiêng về Lạc Bình .
Gương mặt anh vẫn rất bình tĩnh , thong thả nhìn về phía mọi người , có ngườira mặt phản đối , anh mới cảm thấy bình thường , không ai ý kiến , ngược lạidễ dàng sập bẫy !
