Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Một phút sau , Vũ Nghê từ trong phòng thay đồ đi ra ——
Trên người cô cũng không thay đổi bất cứ thứ gì
Lạc Ngạo Thực trầm mặc , âm thầm quan sát tìm kiếm đáp án trên mặt Vũ Nghê .Ánh mắt kia như thể muốn nói nhưng lại tỏ vẻ do dự , khiến anh phải chủ độngmở miệng . "Có gì muốn nói cùng anh ?!"
"Ngày đó , anh còn nhớ mình mặc chiếc áo sơ mi nào không ?!"
Khẽ thở dài , lại gật đầu một cái . "Ha ha , trùng hợp là cái áo đó Quan Tĩnhtặng anh , lý nào anh lại không nhớ , bây giờ vẫn còn cất giữ . . . . . ."
"A . . . . . ." Vũ Nghê lấy làm ngạc nhiên . "Nó vẫn còn ở đây sao ?!"
". . . . . . Đương nhiên , tính tình Quan Tĩnh rất độc đoán , đi đến đâu cũngphải bắt anh mang theo . . . . . ." Người nào đó ảo não nói , ví như món đồ đóthật sự quan trọng .
"Có thể đưa em xem được không ?!" Thật tốt quá , không ngờ là nó vẫn còn !
"Không thành vấn đề !" Lần này , đổi lại là Lạc Ngạo Thực đi vào trong phòngthay đồ ——
Khi anh xuất hiện ở trước mặt cô , trên tay cầm một chiếc áo sơ mi màu trắng .Giơ áo lên lắc lư ở giữa không trung , nói sơ về lịch sử của nó . "Áo này làdo Quan Tĩnh dành dụm tiền mua quà tặng anh . Không nghĩ tới lần đầu tiên mặc, đã bị rách đi ~!"
"Bị người ta cấu rách , có đúng không ?!" Vũ Nghê chậm rãi nói ra .
Những lời này càng khiến cho anh đặt dấu chấm hỏi , banh chiếc áo ra , sẽ thấyrõ dấu vết cào xé ở phía ‘trên lưng’ . "Nghê , nói cho anh biết . . . . . . Làem xé rách đúng không ?!" Cảm giác mãnh liệt ép anh đinh ninh người đó là cô !
"Ngoài vết xé này , trên ống tay áo còn rớt mất một khuy cài , chất liệu củanó làm bằng bạch kim , cũng là Quan Tĩnh tặng anh . Bởi vì sợ rớt mất , nên côấy đã thiết kế khâu vào bên phần cổ tay , nhưng mà kết quả vẫn thế . . . . .."
Cô đi tới gần anh , xòe bàn tay ra , một khuy cài bạch kim tỏa sáng lấp lánh ,màu sắc chói lóa hiện lên trước mặt của Lạc Ngạo Thực . "Nó luôn ở chỗ của em, đã mười năm rồi !"
". . . . . . Người con gái đêm hôm đó thì ra là em !" Mặc dù đã chuẩn bị tinhthần , nhưng đáp án này khiến anh rung động . Nhìn thấy khuy cài quen thuộc ,con ngươi đen láy di chuyển tầm nhìn lên mặt Vũ Nghê .
"Mẹ con bà ấy ép em thay thế ~ kết quả là em và anh ở cùng một chỗ . . . . .."
Lạc Ngạo Thực đem áo sơ mi ném sang một bên , nụ cười trên mặt kéo tới mangtai , đồng thời ánh mắt lóe lên hung dữ . "Chết tiệt , bọn họ dám gài bẫy anh, đã thế còn muốn lừa anh ——"
"Chu Lạc San ——"
"Cô ta căn bản không còn trong trắng —— Nhưng mà đêm đó anh xác thực là chạmphải trinh nữ ——" Lạc Ngạo Thực di chuyển cánh tay , lập tức ôm chặt Vũ Nghê ."Vì sao ?! Vì sao không nói cho anh biết sớm ——"
"Bảy năm trước khi chúng ta vừa mới kết hôn , nếu như kể hết chuyện tình ,liệu anh có tin tưởng không ?! Anh chưa hề tin lời em , luôn miệng bảo em dốitrá . Em muốn đợi . . . . . . Đợi đến khi nào quan hệ của chúng ta tốt hơn ,hoặc giả khi anh yêu em . Kết quả . . . . . ." Sau này xảy ra chuyện kia , cónói hay không cũng không cần thiết . "Bây giờ anh đã yêu em , cho nên . . . .. . cho nên em mới can đảm nói ra !"
Cô vẫn giữ cho mình một chút kiêu ngạo , không muốn vì ‘lần đầu tiên’ khiếnanh thích mình . Dùng tấm chân tình , để thu hút trái tim giá lạnh của anh .
Vô số nụ hôn ướt át liên tục ấn xuống trên trán của cô , rồi đến cắp mắt ,chiếc mũi , cuối cùng nhấn chìm đôi môi đỏ mọng , động tác nóng bỏng kéo dàitriền miên . . . . . .
Lạc Ngạo Thực khẽ chạm vào môi Vũ Nghê , chầm chậm cắn , mút , tiếp đến làluồn lách sâu hơn ——
Cô nhón chân lên , ngưỡng mặt phối hợp động tác cùng anh , chấp nhận niềm nởsung sướng ——
Nụ hôn kéo dài đến nỗi Vũ Nghê trở nên kích động , từ hài lòng chuyển thànhthăng hoa hạnh phúc . Nhưng . . . . . . dần dần , cô lại cảm thấy lo lắng ——
Giãy giụa đẩy Lạc Ngạo Thực ra , nheo mắt tra xét vẻ mặt của đối phương ."Ngạo Thực , bởi vì lần đầu tiên của em là cho anh , nên anh vui vẻ vậy sao?!" Không được , tuyệt đối không phải như vậy ——
"Đương nhiên !" Chẳng lẽ anh lại hy vọng người khác cướp đi ?!
Sắc mặt lo lắng của cô chuyển sang trắng bệch , đôi tay run rẩy cả người ,trái tim bắt đầu hỗn loạn . "Anh rất coi trọng chuyện này ?! Anh thật sự quantâm đến chuyện này , có đúng hay không ?!"
Lạc Ngạo Thức khó hiểu quan sát Vũ Nghê , khẽ nhéo chóp mũi nhỏ bé . "Em lạisuy nghĩ lung tung gì đấy ?! Anh là người đàn ông đầu tiên , mà cũng là ngườilưu lại cho em ấn tượng , anh đương nhiên là vui vẻ rồi . Hơn nữa anh rất mừngvì những thứ đó đều thuộc về anh , tất nhiên anh phải hạnh phúc ——"
"Thật sự chỉ có vậy ?! Em cảm thấy được anh nói là ‘không quan tâm’ chỉ là lờinói dối , cố gắng để an ủi em !" Đau đớn hiện rõ trên mặt , ánh mắt càng thêmrối rắm
"Này , em bị ấm đầu đấy à , thời đại gì rồi mà còn nói chuyện trinh tiết ?!Rốt cuộc là em có phải xuất thân từ đại học không đấy ?!" Lạc Ngạo Thực trựctiếp đẩy Vũ Nghê ra , không còn động tác dịu dàng . "Quan niệm của em bị thụtlùi về những thế kỷ trước ?! Chết tiệt , em đừng có đem cái tư tưởng xưa vànay kết hợp lại thành hiện tại ."
"Nhưng trên phương diện này , không phải người đàn ông nào cũng ích kỷ nhưnhau ?! Nếu như yêu người đó , không phải lúc nào cũng hy vọng cô ấy luônthuộc về mình hay sao ?!"
"Không tệ , em bây giờ lại còn bắt đầu hoài nghi về tình cảm anh dành cho em?!" Lạc Ngạo Thực nhặt áo sơ mi lên , giả vờ không thèm để ý Vũ Nghê . "Đượcrồi , chuyện của em anh không cách nào trợ giúp , em muốn suy tư nghĩ bậy gìđó thì hãy ở đây khổ sở một mình . Anh còn có việc phải làm !"
". . . . . ." Cô im lặng nhìn bóng lưng thấp thoáng của anh , thật sự rất cảmơn ông trời , đã ban cho cô một người chồng thế này . Anh ta có nhiều điểm tốthầu như không người đàn ông nào có thể làm được .
Trước khi đi ra ngoài , tầm mắt bối rối phiền não kia khiến anh vô cùng khóchịu , lập tức xoay đầu lại . "Em cho rằng anh không quan tâm ?! Sai , anhtừng thừa nhận mình là con người ích kỷ , vả lại cũng rất ngang ngược . Nếunhư trong đầu em chất chứa hình bóng của thằng đàn ông khác , anh nhất định sẽdạy dỗ em một bài học . Nhưng còn chuyện kia em rõ ràng bị hại , càng làm anhcảm thấy thương tiếc em hơn . Phó Vũ Nghê , em thật đần độn . Đừng dùng ánhmắt vừa đáng thương vửa đau lòng để nhìn anh , thật sự khiến anh không chịuđựng được !"
"Em hiểu rồi ~" Lạc Ngạo Thực , có phải anh hiểu lầm rồi chăng ?! Bộ dạng bâygiờ của em là đang cám ơn ông trời , vì ông ấy đã ban cho em một người như anh. "Em là người phụ nữ của thế kỷ mới , cho dù có nhiều người đàn ông đang theođuổi em , em cũng có đủ khả năng khiến anh yêu em !" Oan oan tự tin hô to .
"Shit , sớm nghĩ cũng đừng nên nghĩ , khốn kiếp , mặc cho em có bao nhiêuthằng đàn ông bên cạnh , đừng hòng có thể qua mặt được anh !" Lạc Ngạo Thựckhẽ nheo cặp mắt , xoay người về phía Vũ Nghê quát lớn .
