Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
“Vũ Nghê , không biết em có thích sự sắp đặt này không . Để em ở phòng bêncạnh , là ý muốn của anh . . . . . .”
“Em muốn dọn lên lầu ba , được không ?! Em biết là anh muốn thuận tiện chămsóc em , nhưng mà . . . . . . em biết tự chăm sóc mình . . . . . .” Mở miệngnói , ngượng ngùng đề cập đến việc phải nghe vợ chồng bọn họ ân ái
Lạc Ngạo Thực chớp mắt , buồn bực hỏi :”Cứ quyết định thế đi !”
"Thật ra không cần thiết ——” Vũ Nghê lần nữa nhắc lại
“Rất cần thiết !” Lạc Ngạo Thực trực tiếp cắt đứt lời Vũ Nghê . . . nhỏ nhẹnói :”Thứ nhất , sắp em ở cạnh phòng ngủ của vợ chồng anh thật ra là để tiệnbề chăm sóc . Thứ hai , đợi đến nửa đêm may ra anh cũng có thể lẻn vào phòngem yêu đương vụng trộm . Chậc , quan hệ thế này thật sự thú vị , chẳng lẽ emkhông muốn thử ?!”
“Em , em không muốn . . . !” Bắt đầu thét lên chói tai .
Anh dịu dàng lấy hai tay đang bịt lỗ tai của cô xuống , tiếp tục nói lời tratấn hành hạ . ”Tại sao lại không ?! Em là người anh yêu quý nhất , làm sao anhcó thể bỏ rơi em !” Lạc Ngạo Thực vòng tay qua ôm Vũ Nghê , đồng thời ghé sátvành tai cô hôn , âu yếm nói :”Nửa đêm cùng nhau thân mật , hoặc giả có thể bịvợ anh bắt gặp , tình huống như thế lại càng kích thích !”
Vũ Nghê giãy giụa muốn bịt tai lại , thiết nghĩ không cần nghe tiếp .
“A , em đừng kích động . Em nghĩ xem , đến lúc đó chúng ta bị người khác cầmlấy bình hoa đập vào đầu , vừa đứng đó mắng chửi , cảm giác này , cũng khôngtệ . . . . . .” Giống như đang bàn luận về chuyện người khác , nói chuyện còncười to
“Anh im đi , đừng nói nữa . . . . . .”
Nhìn Vũ Nghê gần như phát điên , Lạc Ngạo Thực cảm thấy hả giận . Ừ , nếu emkhông muốn nghe tiếp , anh lại càng khơi nguồn cảm hứng , nhất định phải bứcem ép đến đường cùng ¯¬¯
“Không dễ dàng gì chúng ta mới có cơ hội sống cùng , còn nữa , em ở cạnh anh ,tiện bề chăm sóc cho nhau . . . . . .”
“Lạc Ngạo Thực , em xin anh , đừng nói nữa . . . . . . ” Không còn yên lặngchảy nước mắt , mà là lớn tiếng khóc lên . ”Anh nhất định phải cưới vợ sao ?!Có thể nào không cưới . . . . . . ”
Anh thật sự muốn cười phá lên , dùng sức ôm chặt gò má cô , ép cô quay về phíamình :”Em yêu cầu anh sao ?!” Dùng hai chữ ‘yêu cầu’ không phải ý nói ‘cầuxin’
Thế nào gọi là yêu cầu ?! Chính là để cho mình hoặc đối phương phải thực hiệnnhu cầu hoặc kỳ vọng .
Nếu như là yêu cầu của cô , anh nhất định
nghe theo .
Đau lòng đến nỗi đầu óc hỗn loạn , căn bản không nghe rõ những gì anh vừa đềcập đến , cô cắn răng nghiến lợi , bỏ đi lòng tự trọng vốn có :”Vâng , em cầuxin anh , xin anh đừng lấy vợ !”
Tốt , cầu xin so với uất ức lại càng hay hơn . Lạc Ngạo Thực khẽ chặm nước mắttrên mặt Vũ Nghê , mặc dù không muốn nhìn thấy cô khóc , nhưng bộ dạng nàykhiến anh vui vẻ .
Người phụ nữ tỏ vẻ mềm yếu dù sao vẫn khiến đàn ông có giá trị hơn . ”Vì saolại không muốn anh kết hôn ?! Có thể đưa ra vài lý do không ?!”
“Nếu anh kết hôn thì khác nào em trở thành kẻ thứ ba , em không muốn làm tìnhnhân . . . . . . Chúng ta bây giờ sống cùng nhau không phải rất tốt sao ?! Nếucông việc của anh xuất hiện vấn đề , em cũng có thể đưa ra vài ý kiến , ngượclại , anh cũng có thể trợ giúp em . Hơn nữa chúng ta còn có Lạc Dật , khôngphải đã nói rồi sao , muốn cho Lạc Dật hạnh phúc . . . . . . Anh tìm cho thằngbé mẹ ghẻ , làm sao nó vui vẻ được . . . . .”
Những lý do này nghe cũng có lý , nhưng mà ‘không thể hài lòng’ . Anh buônglỏng cô ra , từ trên giường đứng lên , bước tới một góc của căn phòng :”Lý donày không đủ , chẳng lẽ em không còn lý do nào khác ?!”
Lý do để anh ta không kết hôn ?! Đúng vậy , anh ta đã từng nói cô gái kia sẽtrợ giúp sự nghiệp cho anh ta
“Vậy . . . . . .” Chợt nghĩ đến , sau đó nhanh chóng nói ra . ”Em có thể đưacho anh hết tiền bạc ở trong ngân hàng của em , có thể giúp anh đầu tư . . . .. .”
Điên rồi , anh thật hận vì không xé nát được em Vũ Nghê à . ”Nói thử xem , emcó bao nhiêu tiền trong ngân hàng ?!!”
Vũ Nghê đi về phía Lạc Ngạo Thực , tựa như một con cún nhỏ , bao nhiêu sự thậtđều nói hết ra . ”Trước đây không phải anh đã từng cho em một trăm ngàn sao ?!Hiện tại em còn có thêm năm ngàn vạn , tiền lương , tổng cộng chi tiêu của mấynăm nay , có lẽ có hơn bốn mươi ngàn vạn , ngoài ra còn có một căn hộ ở chungcư . . . . . .”
”Vậy thì không được , chút tiền đó không thấm vào đâu , vả lại cũng không thểđầu tư dự án !” Lạc Ngạo Thực bĩu môi , không thuận mắt biểu tình . ”Chỉ cóbao nhiêu đó , em mua anh một đêm còn có thể suy tính được !”
Ha ha , ở trước mặt cô , anh tuyệt đối không quan tâm tự biến mình thành mộttrai bao
Mới vừa có chút hi vọng , lời nói kia khiến hi vọng trở thành bọt nước . ” . .. . . . Em biết là nó ít đối với anh , nhưng chỉ cần anh đồng ý không kết hôn, trong vòng một năm em nhất định sẽ giúp anh kiếm được hai mươi triệu !”
Anh cố nhịn cười , tựa người vào tủ quần áo . ”Em bây giờ cũng biết cách lừađảo người khác thật , em lấy gì cam đoan có thể để giúp anh kiếm được số tiềnấy ?!”
Một năm hai mươi triệu ?! Không phải là số tiền lớn , đối với anh chỉ cần mộtcú đầu tư , nhưng mà với cô thì khác , chỉ là lý luận suông , không có kinhnghiệm lẫn tiền bạc , mở miệng dễ dàng kiếm được bao nhiêu đó ?!
"Chẳng lẽ anh không tin tưởng em . . . . . .” Nói chuyện mạnh miệng , chán nảncúi đầu . Đúng là nhiều năm rồi cô chưa hề đụng tới cổ phiếu , căn bản khôngbiết kinh doanh !
Một chút kinh nghiệm cũng không , còn gì để anh ta tin tưởng ?!
“Không còn lý do nào sao ?!” Tốt , cho em cơ hội cuối cùng , nói ra anh sẽtiếp tục trêu
“Anh nói cái gì ?!” Đầu óc trống rỗng căn bản không kịp phản ứng .
“Không còn lý do nào khác để anh ngừng kết hôn sao ?!" So với trước còn tứcgiận quát
Lý do , mình còn lý do nào ?! Vũ Nghê lo lắng đến nỗi thân thể run rẩy , đôitay siết chặt , trong đầu nhất mực suy tính . ”Không , không có . . . . . .”Cuối cùng lắc đầu một cái.
Gương mặt của Lạc Ngạo Thực hoàn toàn tối sầm , ba vạch đen hiện rõ trước mặt. Tối sầm , bởi vì anh đang cố gắng tìm ra lý do dùm cô . Chẳng lẽ cô ấy muốnmình thật sự kết hôn ?! ”Được . . . . . . Anh sẽ cho em cơ hội cuối cùng !”
Nói xong , xoay người , mở tủ quần áo , từ bên trong rút ra một túi giấy , giơtay lên , ném sang Vũ Nghê . ”Ừ , thay bộ đồ lót này , cầu xin anh , khiến anhhài lòng , sảng khoái , vậy thì sẽ không kết hôn . . . . . .” Nói chuyện đồngthời căng thẳng , ngay cả nụ cười trên khóe mắt cũng tạo thành nếp nhăn . Mặtnghiêm túc , làm cho người ta không đoán ra được tâm tình lúc này .
Vũ Nghê khó hiểu cầm lên túi giấy , mở ra , đập vào mắt là một chiếc áo lótquen thuộc —— Victoria’s Secret . Đột nhiên cô đổ mồ hôi hột , mắt trợn to.
Cái áo lót này , thế nào còn giữ ở đây ?! ”Không phải anh nói món quà này tặngcho bạn gái mình sao ?!” Vũ Nghê ngơ ngác hỏi
“Muốn anh trả lời , hay là muốn anh không kết hôn . . . . . .?!” Mặt lạnh đáplại , không thèm quan tâm đến lời đối phương
Cô gật đầu một cái , sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm
Nhìn chiếc áo lót mềm mại trong suốt , trái tim cô không ngừng đập , cứ thắcmắc mãi . Chẳng phải anh ta từng nói món quà này dùng để tặng bạn gái sao ?!Cuối cùng người đó là ai ?! Khi ấy không phải Diêu Hân mới là bạn gái của anhta ?! Rõ ràng kích cỡ của chiếc áo lót này , rất phù hợp với số đo của cô !
Chiếc áo này , lẽ nào là tặng cho mình ?!
Hồi tưởng lại quá khứ , không biết vì sao cô cứ nghĩ rằng chiếc áo này vốnthuộc về cô ——
Cảm giác trong lòng rối bời , tâm tình còn đưa hẳn kết luận , lẽ nào anh ta đãsớm ~~ yêu mình ?!
Không đúng , điều này là không thể nào , mình không được suy nghĩ lung tung ——
Ngồi ở trên ghế salon , Lạc Ngạo Thực lần nữa tự tay rót ly rượu đỏ , nhẹnhàng lắc lư . Đã qua bảy phút , thay đổi nội y không cần thiết phải tốn nhiềuthời gian như vậy . Hai chân anh bắt chéo , vô tư đe dọa . ”Cho em ba mươigiây , nếu không ra ngoài này , ngày mai anh sẽ kết hôn . . . . . .”
Một giây sau , cửa phòng nhanh chóng mở ra . Người mặc chiếc áo lót nhãn hiệuVictoria’s Secret thình lình xuất hiện trước mặt Lạc Ngạo Thực
Ly rượu đỏ cũng ngừng chuyển động , gương mặt ngáo ộp sững sờ biến thành tượngsáp , anh nín thở , đờ đẫn nhìn người trước mắt ——
Trời ạ , anh biết là cô rất xinh đẹp , nhưng mà tình cảnh hiện nay khiến anhsốc nặng , như thể là lần đầu tiên anh gặp được người phụ nữ gợi cảm đến thế——
