Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Hưởng thụ qua lại hai lần , rốt cuộc hắn cũng thỏa mãn bỏ qua
Ánh mắt Vũ Nghê đọng đầy nước , nhưng là cô vẫn cố gắng kiềm chế không để chảyra . Hắn căn bản không thương tiếc cô . Cô khóc , cũng chỉ làm hắn đắc ý hơn .Lạc Ngạo Thực sửa sang lại bộ dạng của mình
Xoay người vừa muốn đi ra . Lúc này , hắn mới chú ý tới Vũ Nghê vẫn còn ngẩnngười ngồi trên bồn cầu
"Thế nào ?! Nếu như chúng ta còn không mau ra ngoài , mọi người trong phòngnhất định lo lắng !" Lạc Ngạo Thực đứng lại hỏi thăm.
Vũ Nghê cúi thấp đầu , ngồi trên bồn cầu không nhúc nhích.
Lạc Ngạo Thực đi theo tầm mắt của cô , thấy vớ rách và ren ném trên bề mặtgạch đen . "Còn không ném vào thùng rác ?! Chúng ta phải đi ra ngoài , chẳnglẽ em còn thương tiếc chúng hay sao ?!"
"Đi ra ngoài ?! Người giúp việc nhất định sẽ nghĩ đến chúng ta ở chỗ này. . .. . . Không muốn !" Vũ Nghê lắc đầu . Làm thế nào để người ta xem như không cógì đã xảy ra ở đây ??
Hơn nữa mẹ chồng đã ấn tượng không tốt về cô , nếu như biết như vậy nữa chắcchắn còn tồi tệ hơn.
"Bây giờ phải làm sao ?! Từ đây đi ra ngoài có cửa sau không . Tôi có thể tìmmột chỗ để giấu mấy thứ này không ?!" Cô sốt ruột hỏi , hai chân khống chếkhông được run run.
"Chúng ta là vợ chồng , em ở đây sợ hãi cái gì ?! Dáng vẻ em bây giờ thậtgiống như tôi đang vụng trộm. . . . . . Tôi không thích em như vậy !"
"Nhưng phải giấu chúng ở đâu mới không bị phát hiện ?!" Cô cúi đầu , vẫn cònrối rắm.
Lạc Ngạo Thực tung hoành tình trường nhiều năm như vậy , hôm nay lại hành độngmột chuyện mà hắn chưa từng làm . Nhặt những thứ trên mặt đất lên , hắn bắtđầu chia ra rồi nhét vào hai bên túi quần
Sau đó vỗ nhẹ vào túi , coi như là OK.
"Đã xong chưa , giờ em đi được rồi đấy !" Hắn hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra. Sự lo lắng của cô hoàn toàn là dư thừa , bởi vì bọn họ biến mất lâu như vậy, người bên trong chí ít cũng biết bọn họ đang làm chuyện gì
Khuôn mặt nhợt nhạt của Vũ Nghê cuối cùng đã hồi phục , cô từ từ đứng lên ——
Vị trí trong của phòng ăn được bày biện lại , những người trong Lạc gia đãngồi vào bàn , chờ bắt đầu bữa trưa . Nhưng mà mọi người vẫn phải đợi . Mộtgiờ trôi qua , rốt cuộc Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê cũng xuất hiện
Vũ Nghê cúi đầu , cũng không dám ngẩng lên , mặc cho Lạc Ngạo Thực dắt cô vàotrong chỗ ngồi.
"Phòng bếp đã sớm đem bữa trưa chuẩn bị xong , vì chờ đợi các con , kết quảcác con khiến mọi người bị đói . Các con chẳng lẽ một chút áy náy cũng khôngcó sao ?!" mẹ chồng Chu Hân Lan nghiêm nghị nói nói.
Cạch ——
Đồ đạc trên bàn rơi xuống mặt đất , phát ra một tiếng vang thanh thúy.
"Thật xin lỗi , con không cẩn thận đem nĩa đụng phải trên đất rồi !" Nói xong, Vũ Nghê lập tức khom lưng chuẩn bị nhặt lên.
"Cô chủ , người đừng động tay , cứ để tôi !" Một người giúp việc đi lên nhặtlại
Chu Hân Lan tức giận trợn trừng mắt nhìn con dâu , sức mạnh tràn đầy mà nói:"Con đột nhiên biến mất , bây giờ trở lại cũng không thấy nói xin lỗi mọingười ?!"
Bị mẹ chồng chỉ đích danh . Vũ Nghê càng không biết nói sao , chỉ biết cúi đầu:"Con xin lỗi ——"
"Bây giờ mới nói xin lỗi? Trước nên nghĩ đến . Muốn làm nũng cùng chồng , thìcũng phải chú ý tùy trường hợp . Lạc gia chúng tôi cũng không giống như ở nhàcon !"
Vũ Nghê cảm giác mắt mình cay cay , lệ nóng không cách nào khống chế chảyxuống "Con thật sự xin lỗi ——"
"Được rồi . Mẹ , ăn cơm . Mẹ cứ nói Vũ Nghê thì có ích lợi gì . Mẹ biết rõ làdo con , là con bắt cô ấy không có mặt sớm được đấy !" Lạc Ngạo Thực bực mìnhmà nói.
"Hừ , Còn nữa... cái cô em gái gì gì đó . Ngạo Thực à , con không thể để cô taở cùng nhà được , vậy còn ra thể thống gì !" Chu Hân Lan tức giận quát.
