Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Vừa nghĩ tới ngày mai phải rời bỏ vị trí này , trong lòng Vũ Nghê có chút chuaxót , bất chợt rơi lệ . Giữ không được , bỏ không xong , đây không phải làtính cách của mình , khóc , phải chăng là quá dư thừa ?!
Nhanh chóng quệt đi những giọt nước mắt trên mặt bàn , không muốn lưu lại bấtkỳ dấu vết khổ sở .
Chỉ với một động tác nhỏ cũng khó qua được tầm mắt của anh , cánh cửa trườngquay chậm rãi mở ra :”Nếu như không thể bỏ được , thì cứ tiếp tục công việc ,anh luôn ủng hộ em !”
Mặc dù anh hy vọng cô sớm dành thời gian cho gia đình nhỏ , nhưng cũng khôngmuốn tước đoạt niềm vui của cô .
“Đây là quyết định của em , em không hề hối hận. . . . . .” Vũ Nghê dùng đầungón tay lau sạch nước mắt trên mặt , hít mũi một cái . "Bất chợt từ bỏ , nênhơi xa lạ , những chuyện khác không thành vấn đề !”
Lạc Ngạo Thực trầm mặc không đáp , vươn cánh tay về phía Vũ Nghê , chợt giởlòng bàn tay lên . Cô nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt , giống như có thểnắm giữ tất cả , mỉm cười , đặt tay của mình lên lòng bàn tay của anh .
Bàn tay nhỏ bé lập tức bị bàn tay to nắm chặt .
Anh dùng sức kéo cô , đồng thời tay cao lên , khiến cô thuận thế , xoay tròngiống như một điệu valse , nhẹ nhàng ngã vào lồng ngực anh :”Vậy chúng ta vềnhà . . . . . .”
Ánh đèn mờ rọi thẳng vào gương mặt anh , khiến tròng mắt anh càng thêm quyếnrũ , Vũ Nghê lập tức bối rối . Giống như cảnh tượng của nhiều năm trước ,trong màn mưa mịt mù , anh chủ động đi vào vũng nước bế cô
Cảm xúc nhất thời đâm xuyên qua tim , khiến Vũ Nghê rung động đến rơi nước mắt. Cô không muốn xem nơi đó là ‘nhà’ , chỉ sợ niềm tin đặt vào quá sâu , mộtmai có thể từ đó đi ra . . . . . .
Và . . .
Anh không cần cô nữa
“Vâng . . . . . . Chúng ta trở lại biệt thự . . . . . .”
Lạc Ngạo Thực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang khá mâu thuẫn trước mắt ,trong lòng trở nên khó chịu , dịu dàng giảm mất một nửa . Hừ , cô ấy bao giờmới chịu tin tưởng lời nói của mình ?! Mặc chuyện quá khứ thế nào , chẳng phảianh từng nói qua là anh rất thích cô sao ?! Cũng từng nhục mặt bảo rằng 'anhrất yêu em' ?! Bộ dạng này của cô như thể so sánh những lời nói kia ngang vớiphân chó ?!
Tốt , nếu như em đã không tin , anh sẽ khiến em bỗng chốc khổ sở !
Sợ bên ngoài vẫn còn người túc trực ,Vũ Nghê đột nhiên rời khỏi lồng ngực LạcNgạo Thực , ít nhiều phải bảo vệ hình tượng của mình , không thể cứ thế mà taytrong tay với anh , nếu như bọn họ bị bắt gặp , khác nào tiếp tục trở thànhchủ đề bàn tán ?!
Lạc Ngạo Thực rất phối hợp , một trước một sau đi ra khỏi phòng phát thanh
Nhìn bóng lưng thanh lịch lại đoan trang , anh quệt quệt khóe môi , nghĩ đếnkế hoạch tối hôm nay , ánh mắt thâm thúy liền trở nên xảo quyệt , trong lòngcàng thêm đắc ý
Ha ha ~ trở về phòng , anh sẽ khiến cho con người tao nhã lạnh lùng như tượngsáp kia trở nên phóng đãng , muốn biến cô thành một người có một không hai ,quỳ gối năn nỉ trên giường nói yêu thương mình . . . . . .
Ngồi vào trong xe , thừa dịp thắt dây an toàn cho Vũ Nghê , cánh tay to lớnđồng thời cọ xát bầu ngực căng tròn .
“Khó chịu thật . . . . . .”
“Tại sao lại khó chịu ?!” Lo chú tâm đến chuyện khác khiến Vũ Nghê không để ýtới hành động vưa rồi , càng không cảm giác được gì !
“Mùa đông em mặc đồ nhiều quá , đã vậy nội y cũng thế , không mấy mềm mại . .. . . .” Nói một cách vô tư lự không chút ngượng ngùng !
“Ghét , anh lo mà lái xe đi !” Mặt cô chợt ửng hồng lên , cái người này . . .. . . tại sao giờ phút nào anh ta cũng cuồng dâm như vậy . . . .
“Mặc loại áo lót bình thường đó nhất định không được thoải mái , thật khônghiểu nổi em đang nghĩ gì ?!” Đường cong trên thân thể cô ấy quả thật quá hoànhảo , khiến anh chợt nhớ tới 'thứ đồ ăn mềm mại' (Ý nói bánh bao đó bà con.!)
Cô không thèm để ý đến lời nói kia , nhắc đi nhắc lại , rõ ràng là có ý địnhtính lợi dụng mình ?! Không mặc áo lót ?! Chưa bao giờ nghe qua phụ nữ đi làmmà lại không mặc áo lót !
“Bản thân mình còn không chăm sóc được , thể nào hình dáng của chiếc áo lótcũng giống như vậy !” Một bên lái xe , một bên phê bình . Cứ tưởng cô ấy khônkhéo , thật ra là rất ngu ngốc . Anh cố ý nói như vậy chính là muốn khen vòng1 của cô , có điều độ ngốc kia chỉ càng gia tăng chứ không thuyên giảm
“Vâng , em biết anh là chuyên gia trong lĩnh vực này !” Vũ Nghê mỉa mai nói .Là người từng trải cộng với việc anh quen biết bao nhiêu cô gái , việc tặngquần áo kể cả nội y cũng là một chuyện bình thường , điểm này cô có thể thẩmthấu khá rõ !
“Cũng tàm tạm . . . . . .” Lạc Ngạo Thực lắc đầu cười . Mặc dù không nhìnngười bên cạnh , nhưng anh biết được biểu tình người kia suy nghĩ cái gì !
“Em chán ghét anh , bắt đầu từ bây giờ trở đi em không muốn nói chuyện cùnganh nữa , Ok ?!” Vũ Nghê dịu dàng mở miệng , nhưng trên thực tế trong lòng rấtlo lắng , tức giận , tại sao anh ta có thể ở trước mặt mình trơ trẽn nói lờilãng mạn như kẻ đa tình ?!
“E hèm , đâu phải là em chỉ mới quen anh có một hai ngày ?! Đáng ra phải hiểurõ con người anh chứ . . . Không nên tức giận , tức giận sẽ mất đi giá trị bảnthân . Dù cho có nói thế nào , em cũng là mẹ của Lạc Dật , anh luôn luôn dặnlòng phải đối xử đặc biệt với em !” Ừ , trước tiên là phải trêu chọc cô ấy bựctức , sau đó bất ngờ đưa đến tin vui . Loại cảm giác này thật sự khiến conngười ta cảm động , vô cùng lãng mạn , không phải sao ?!
”Vậy ý của anh là . . . sau này sẽ có một phụ nữ khác ?!” Miễn cưỡng duy trìvẻ mặt mỉm cười , trái tim bắt đầu vỡ nát .
“Ừ. . . . . .” Lái xe vào khu biệt thự , Lạc Ngạo Thực cố ý thả chậm tốc độ ,bộ dáng muốn nói lại thôi . ”Thật ra thì có một chuyện anh muốn nói cùng em .. . . . . Hi vọng em có thể chuẩn bị tâm lý !”
“. . . . . .” Mặt không chút thay đổi , cặp mắt chăm chú nhìn anh . Đầu óc côdường như rơi vào trạng thái chân không , so với việc từ bỏ chức vụ kia khônghơn là mấy , có điều , dư âm này sẽ mãi kéo dài ——
“Anh nói đi . . . . . .” Thanh âm bắt đầu run rẩy , anh ta thừa nhận , thừanhận rằng sẽ có người khác .
Sợ , cái sợ của cô ấy đã lan truyền đến nổi khẩn trương , bộ dạng này khiếnanh cảm thấy hài lòng , tâm tình vui sướng lâng lâng .
Dứt khoát dừng xe vào bên lề , tiếp theo là màn trình diễn khó khăn . . .
Anh mở to hai mắt , tròng mắt có chút bứt rứt , khiến cho đối phương nhìn vàokhông thể phân biệt thật giả . ”Anh muốn nói cho em biết một chuyện . . . . .. Thật ra anh muốn kết hôn . . . . . . Dự định để cho Lạc Dật có một người mẹ. . . . . .”
Câu nói của anh nhẹ tựa tơ hồng , nhưng lại giống như mảng bom rơi xuống đầucô , oanh tạc khiến cô ngất ngây , cơ hồ đực mặt ra ——
“Xin lỗi em , đáng ra anh nên nói sớm . . . . . .” Thanh âm cùng với vẻ mặtcàng thêm áy náy
