Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
“Khốn kiếp , vì sao anh lại làm vậy ?!” Con người lịch sự như Lâm Hiên cũngphải nổi cơn thịnh nộ —— tức giận hô to , hiện tại anh rất muốn đánh người ,giới hạn đã đi quá xa cực điểm .
”Rất xin lỗi cậu , nhưng mà . . . !” Bùi Tạp Tư vô cùng thành khẩn nhưng trongmắt anh thản nhiên không xem Lâm Hiên là đối thủ lớn . Anh thích Tư Vũ , điềunày không thể chối cãi . Tên kia cũng đã chiếm đoạt Tư Vũ gần mười năm , cầngì anh phải khách sáo với loại người này ?!
Lâm Hiên không chịu được đả kích , tay nắm thành quyền , lần nữa la to :”Cácngười sao lại đối xử với tôi như vậy ?! Nhiều năm qua chẳng lẽ tôi không đủtốt với cô ấy sao ?! Tại sao còn bị cắm sừng . . . . . ”
“Lâm Hiên ——” Bùi Tạp Tư kéo áo Lâm Hiên , không chút sợ hãi nói :”Có gì thìcậu cứ nhằm vào tôi , đừng khó dễ Tư Vũ , cậu biết rõ bệnh tình của cô ấy mà ,đúng không ?!”
“Tại sao hai người có thể làm nhục tôi như thế , so với những người đàn ôngkhác , tôi dễ bắt nạt vậy ư ?! Bùi Tạp Tư , từ nhỏ đến lớn tôi đều ngưỡng mộanh . . . . . . Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ , vì sao phải chọn ngayvợ của tôi ?! Rõ ràng là anh biết tôi rất yêu Tư Vũ . . . . . .” Nói đên đây ,hắn liền ngừng lại , tựa hồ như một con thú đang bị trọng thương , nhỏ giọngquát um lên :”Lần trước cô ấy mất tích gần đến một năm , đã thế còn sinh em bé, những chuyện này tôi có bao giờ so đo ?! Bây giờ lại muốn tổn thương tôi . .. . . .”
“Tình cảm là điều không thể nói trước , có một việc tôi muốn nói rõ , chỉ cầncậu chịu nhường Tư Vũ cho tôi , muốn tôi bồi thường cái gì , tôi nhất địnhcũng sẽ đồng ý . . . . . .” Tiền tài là vật ngoài thân , anh không quá coitrọng , chỉ hi vọng Tư Vũ và Lâm Hiên mau sớm ly hôn.
Vũ Nghê và Lạc Ngạo Thực đi xuống lầu , vừa lúc nghe được bọn họ nói chuyện .
Tâm tình của cô lần nữa trở nên khó chịu , vợ của mình cùng người đàn ông khácở chung , bất luận là như thế nào , người chồng cũng khó chấp nhận .
Lạc Ngạo Thực chợt ôm Vũ Nghê vào lòng , kéo cô rời đi với ý định không để chocô nghe tiếp cái đề tài này .
Ngay khi bọn họ đi tới cửa , chuẩn bị đẩy cửa , Lâm Hiên chợt quay đầu , nhìnvề phía Lạc Ngạo Thực :"Anh rể , bây giờ em mới biết thế nào là mất mặt , aibảo lúc xưa em làm chuyện có lỗi với anh . . . . . .”
Một câu nói mang theo uy lực mạnh mẽ , nhanh chóng cuồng quét vào đầu ba ngườicó mặt tại đó . Bùi Tạp Tư không hiểu rõ , nhìn chằm chằm Lâm Hiên , vội vàngsuy tư những lời nói này ——
Câu nói ấy khiến Vũ Nghê shock nặng , bước châm chậm lại , vừa lúc áp vào ngựcLạc Ngạo Thực , nếu không cô đã ngã nhoài
Anh chợt nheo mắt , chết tiệt , Lâm Hiên rõ ràng khơi lên cơn giận cũ của anh. Có điều anh vẫn tỏ ra bình tĩnh , không muốn để cô nghi ngờ càng thêm khổ sở.
“Cám ơn cậu , nếu như cậu đã đồng ý , vậy thì phiền cậu mau chóng ly hôn vớiTư Vũ . . . . . .” Bùi Tạp Tư vội vã ngắt lời , trước là vì bản thân , sau làđể giải cứu người anh em của mình . Mặc dù không biết giữa Lâm Hiên và LạcNgạo Thực xảy ra chuyện gì , nhưng anh có thể đoán được có điều uẩn khúc ——
Hai tay Lâm Hiên nắm chặt , từ từ buông lỏng , tức giận nói :”Hôm nay tôi sẽcố gắng kết thúc công việc , ngày mai mang Tư Vũ trở về , sau đó sẽ làm thủtục ly hôn !”
“Tốt !” Bùi Tạp Tư cường điệu hạ giọng , ngược lại bộ dạng rất giống ra lệnh .
“Thât ra anh không cần phải bồi thường bất cứ thứ gì , tôi chỉ hy vọng anh đốixử tốt với Tư Vũ . Mặc dù cô ấy từng bị người khác hãm hiếp , từng sinh em bé, cũng đừng vì thế mà ghét cô ấy . . . . . . Cô ấy theo tôi mười năm nay ,không một chút sung sướng , nhưng vẫn mong là sẽ hạnh phúc hơn ở bên cạnh anh!”
Lâm Hiên nói ra những lời tràn đầy yêu thương , nhưng nghe qua rất chói tai ,khiến người ta có cảm giác khó chịu . Nếu như không phải để Lâm Hiên sớm lyhôn với Tư Vũ , anh nhất định đấm vào mặt hắn .
Nếu như không phải sợ Vũ Nghê đau lòng , Lạc Ngạo Thực cũng rất muốn giếtngười ngay trước mặt :”Vũ Nghê , chúng ta đi thôi !” . Vì phòng ngừa mình mấtkhống chế , trước hết phải mang cô rời khỏi đây .
“Yên tâm , trên thế giới này , tôi là người duy nhất tốt với Tư Vũ . . . . ..”
Thời điểm hai người bọn họ đi ra khỏi phòng , vừa lúc nghe được Bùi Tạp Tư nóinhững lời này . . . . . .
Bùi Tạp Tư mang Tư Vũ rời đi , trước cũng chưa muốn công khai thân phận HoanHoan , tốt hơn là nên giải quyết những chuyện trước mắt .
Chưa kịp hết phiền lòng , Vũ Nghê đành than thở một tiếng .
“Thế nào ?! Lạc Ngạo Thực lại bắt nạt cậu ?! Nhìn cậu sao cứ thở dài . . . . ..” Quan Tĩnh ngồi đối diện , hết sức quan tâm nói
“Không có . . . . . .” Vũ Nghê lắc đầu , thấy mặt Quan Tĩnh lại khiến cô suynghĩ tới chuyện bị ép trở về cạnh anh , trong lòng trở nên thảm hơn !
“Không có là được rồi , nếu như hắn ta dám bắt nạt cậu , cứ nói cho tớ biết ,tớ sẽ cho hắn ta một trận . . . . . .”
“Lạc Ngạo Thực rất nghe lời cậu , có đúng không ?!” Hỏi xong , cô mới pháthiện ra mình sai lầm . Gương mặt lo lắng ửng hồng , là do cô ghen tỵ sao ?!
“Dĩ nhiên , tớ chính là cô của hắn , hắn không nghe tớ , khác nào vô lễ vớingười lớn tuổi . . . . . .” Quan Tĩnh giả dạng giọng nói của người bề trên ,khóe miệng khẽ cười .
Hô ~ thấy phản ứng của bạn tốt , Vũ Nghê thở phào nhẹ nhõm , hoàn toàn quênmất bỗi buồn trước đó :”Ha ha . . . . . . Xem ra dạo gần đây tâm tình của cậurất tốt , cậu và Tưởng Vũ Hàng . . . . . .”
“Ầy , ầy , tớ không muốn đề cập tới hắn ta . . . . . .” Quan Tĩnh khôn khéođổi chủ đề , hỏi thăm một số công việc liên quan .
Chợt điện thoại của Vũ Nghê reo lên , vội vàng nhấn nghe :“Alô . . . . . Chohỏi là ai đầu dây . . . . . .”
“Xin chào , nữ phát thanh viên Phó Vũ Nghê . . . . .” Thanh âm quen thuộctruyền đến , cho dù đến chết cô cũng nhận ra giọng nói này là của ai .
”Vâng , xin chào , bà Lạc !”
“Ha ha . . . . . . không ngờ cô còn nhớ giọng của tôi ?! Thât quá vinh hạnh ,bây giờ tôi muốn gặp mặt cô để nói chuyện , quán cà phê lầu một , có thể không?!”
