Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Càng đến gần phòng Tư Vũ , tiếng động mờ ám càng lớn dần , thậm chí có thểnghe được tiếng bú mút , lâu lâu lại tạo nên âm thanh ‘phụp phịt’ ——
Vũ Nghê không những đỏ mặt mà toàn thân còn nóng rang lên . Trời ạ , cô cũngbiết là Tư Vũ và Bùi Tạp Tư có quan hệ mập mờ , nhưng không nghĩ tới bọn họtiến triển đến bước này .
”Chết tiệt . . . . . .” Lạc Ngạo Thực hét nhẹ , chuẩn bị đạp cửa . . .
“Đừng. . . . . . anh không được làm vậy . Hành động thế này , dè chừng tổnthương đến Tư Vũ , làm sao cô ấy có thể chịu nổi . . . . .” Vũ Nghê dùng sứcôm Lạc Ngạo Thực , trấn an anh
“Vậy thì để mặc tên khốn kia chèn ép Tư Vũ ?!” Anh cũng không dám lớn tiếng .Tầng hai còn có Lạc Dật và Hoan Hoan , nếu làm to chuyện , bọn nhỏ tỉnh dậy ,dẫn đến mất mặt .
Mặt của Vũ Nghê đỏ hơn , nhíu mày , dùng sức kéo thân thể anh , nhỏ giọng nóira suy nghĩ của mình :”Em cảm nhận được . . . . . . Hình như Tư Vũ cũng tựnguyện !”
“Shit , em điên rồi sao , nói lung tung gì đấy ?! Chẳng lẽ em còn không rõ ,trong phòng xảy ra chuyện gì ?!” Sắc mặt của anh giận đến đỏ bừng , bộ dạngmất khống chế , hiếm khi thấy biểu hiện này của anh .
Có thể thấy được , anh rất thương yêu cô em gái này ~!
“Tên khốn Bùi Tạp Tư dám cưỡng bách Tư Vũ , cậu ta cho rằng con bé mắc chứngtự kỷ , không thể mở miệng , muốn làm gì thì làm ?!”
Lạc Ngạo Thực thật sự tức giận , chuyện Tư Vũ bị người ta cưỡng hiếp rồi bán ,Bùi Tạp Tư lại đối xử thế này , ít nhiều sẽ gây tổn thương cho cô lần nữa .
Vũ Nghê túm ống tay áo của Lạc Ngạo Thực , hi vọng anh tỉnh táo lại . Thật racô muốn nói với anh rằng , tiếng rên rỉ này , không hẳn cô ấy từ chối . Cóđiều , khó thốt ra miệng .
Nhìn thái độ giận dữ , cô sợ chính mình cũng bị anh đánh :”Chờ sau chuyện này, anh tìm Bùi Tạp Tư nói chuyện , còn em đi tìm Tư Vũ hỏi rõ , thế này có tốthơn không ?!”
“Không được . . . . . .” Lạc Ngạo Thực bác bỏ , nổi gân xanh nhìn về phía VũNghê . ”Em có ý gì ?! Vũ Nghê , anh thật sự không hiểu nổi em ?! Em đang bênhvực cho cậu ta hay đứng về phía của anh ?! Lại còn , đợi xong chuyện này mớitìm hiểu kỹ ?!”
“Anh . . . . .” Cô rất muốn gõ vào đầu anh một cái , tại sao bây giờ anh đầnnhư vậy ?! Chẳng lẽ con người ta khi lớn tuổi , đổi lại là sự già nua ngốcnghếch ?! Lại còn mắng cô trợ giúp cho Bùi Tạp Tư ?! Xem ra anh thật sự điênrồi
Anh tức giận , không phải là cô không biết :”Lạc Ngạo Thực , nếu như anh địnhxông thẳng vào , tốt thôi , anh cứ làm đi . Nếu anh thật sự quan tâm đến emgái mình , sớm nên chú ý chuyện này , chứ không phải đợi đến khi sự việc xảyra , đầu đuôi chưa rõ , liền muốn đạp cửa đi vào . . . . . .”
Nghe xong lời cô nói , anh chỉ ‘hừ’ một tiếng .
Thấy anh đã bình tĩnh lại , lòng cô có chút vui mừng , ít ra anh cũng còn nghelời khuyên của cô . Dáng vẻ ngày trước ngạo mạn bao nhiêu , so với bây giờchẳng phải khá hơn ?!
Sáu năm trước anh đứng trước mặt cô luôn tỏ ra hoàn mỹ , ưu nhã , ngông cuồng. Thời điểm đó , cảm giác dịu dàng anh đối với cô ắt hẳn là một khoảng cáchrất xa , xa tận chân trời , không cách nào tới gần được trái tim anh .
Lúc ấy cô giống như một con chó nhỏ , thích thì anh tới trêu chọc , không thìđạp phăng chỗ khác . Ở trong lòng anh , cô giống như những người phụ nữ kháctiếp cận vì tiền , mặc cho cô muốn cải thiện quan hệ hai người , anh cũngkhông thèm đếm xỉa . Quá khứ và hiện tại thật khác quá , anh bây giờ rất nghelời cô , luôn coi trọng cảm xúc của cô .
Cô khẽ nhón mủi chân , dùng sức hôn lên mặt anh một cái , phát ra một tiếng‘chụt’ thật kêu . Cô chủ động hôn , khiến anh hơi ngỡ ngàng , không thích ứng, liếc một cái :”Tại sao hành động như thế ?!”
Trong hành lang tràn ngập thanh âm mập mờ , tạo cho người nghe cảm giác ngạingùng , cô chợt dùng sức kéo anh rời khỏi căn phòng , ý bảo có gì nói chuyệnsau !
Từ khi vào phòng cho tới bây giờ đã là một giờ năm phút , sắc mặt Lạc NgạoThực vẫn rất khó coi , nằm ở bên cạnh anh , cô nhiều lần nghĩ đến cảnh tượngsau đó của Bùi Tạp Tư .
Sẽ không có ngày này năm sau , sẽ là ngày giỗ của Bùi Tạp Tư ?! Không , không, không được . Vũ Nghê cầm một cây viết bi lên , dùng cán bút đùa nghịch mũicủa Lạc Ngạo Thực .
“Hắt xì . . . . . .” Lạc Ngạo Thực nhạy cảm hắt xì hơi , chụp lấy cánh tay tácquái , nghiêng mặt sang nhìn :”Lại dám đùa bỡn anh ?! Không biết rằng tronglòng anh đang rất phiền sao ?!”
“Ha ha . . . . . . Biết chứ , có điều em muốn thay đổi không khí một tý nha !”Cô chợt nâng người , tựa vào khuỷu tay anh . Ừ ~~ thật thích dựa vào ngực anh, vạm vỡ , rộng rãi , khiến cô cứ muốn ôm trọn cảm giác này .
“Thay đổi không khí ?! Nếu như là trước khi xảy ra chuyện kia, anh thề sẽkhông bỏ qua cho em ~!” Chỉ là đầu óc rối tinh rối mù , chẳng còn tâm tình hammuốn cùng cô .
“Ha ha. . . . . . Này , anh và Bùi Tạp Tư là bạn bè bao nhiêu năm rồi ?! Chẳnglẽ anh không phân biệt được tính cách của cậu ấy hay sao ?!” Vũ Nghê ngưng mắtnhìn Lạc Ngạo Thực , không thể phủ nhận , bất luận là từ góc độ nào , anh đềuhoàn hảo như vậy . Hơn nữa bây giờ cô mới phát hiện , lông mi của anh dài thật, nếu quan sát phiến diện ở một bên , có thể so sánh với sợi lông tơ của bànchải nhỏ
“Quen biết rât nhiều năm , rất hiểu rõ cậu ta . Tuyệt chiêu lừa tình tuyệt đốikhông phải là hạng bình thường , nhất định là dùng thủ đoạn gạ gẫm Tư Vũ . TưVũ lại đang có bệnh . . ”
“Tư Vũ chẳng qua không muốn nói chuyện , em luôn cảm thấy cô ấy dường như đãkhông còn bệnh . Rất thông minh , hiểu biết mình đang làm gì !”
“Chúng ta chỉ ngồi ở đây suy đoán , con bé suy nghĩ cái gì chưa chắc chúng tahiểu được !”
Vũ Nghê cũng không tình hình xấu đi , suy nghĩ , chợt đổi đề tài , ngón trỏđặt tại lồng ngực của anh , vẽ xung quanh một điểm :”Ngưu tầm ngưu , mã tầm mã, anh và cậu ấy chơi chung với nhau từ nhỏ , chắc là tính cách cũng giống mộtphần , xấu xa , rất hay lừa gạt con gái , đặc biệt tổn thương người ta ?!”
