Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 213



“Mặc dù em cũng không muốn , nhưng mà đã bảy giờ rồi . . . . . .” Vũ Nghê ápmặt mình lên cánh tay người đang ngủ nướng , bộ dạng như dỗ con nít

Ha ha , không nghĩ tới anh ta cũng có lúc đáng yêu như vậy , dáng vẻ đẹp trai, đến nổi cô không thể dời mắt được .

“Không muốn , sáng nay công ty không có cuộc họp , anh sẽ đến muộn một chút !”Bắt đầu ăn vạ nói

Mấy ngày qua căng thẳng khiến anh tương đối mệt mỏi , tốt nhất nên tự ưu đãibản thân , nghỉ ngơi ở nhà !

“Anh không muốn đi làm , không có nghĩa là em cũng vậy !” Cô nhịn cười khôngđược , nghĩ nghĩ trong đầu , anh ta thật là ngang ngược , ngày càng không chútđạo lý !

“Chờ em hết nhiệm kỳ lần này , anh muốn nói cho em nghe một chuyện !” Anhnhanh chóng dùng chóp mũi của mình áp sát vào cần cổ cô , ngửi ngửi mùi thơmtrên đó . Ừ , đã lâu như vậy rồi , có một số việc cũng nên nói ra !

Mà anh rất tò mò đợi , không biết biểu tình khi ấy của cô sẽ như thế nào !

“Chuyện gì ?!” Vũ Nghê khẩn trương , chẳng lẽ anh muốn đuổi cô đi ?! Hoặc làanh có người yêu khác ?! Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần , nhưng lòng cô vẫnđau như cắt . . . . . .

Chỉ mới nghĩ đến anh sẽ giới thiệu người con gái kia ở trước mặt mình , hô hấpcô như nín thở .

Anh cố ý làm lơ , khẽ vuốt mái tóc của cô :”Đến lúc đó sẽ biết ——“

“A , em hiểu rồi !” Trong lòng Vũ Nghê chịu đựng khổ sở , nhẹ nhàng mỉm cười .Mặc kệ , rõ ràng anh ta vẫn tốt với mình , có chăng chỉ sợ chuyện này khiếnmình nhất thời không thể chịu nổi , cho nên mở lời để mình chuẩn bị ?!

Cô đã tự hứa với bản thân , dù cho sau này thế nào đi nữa , dù rằng anh cóngười mới , cô cũng chấp nhận ở cạnh bên anh !

Có thể làm bạn bè đã quý nhau lắm rồi , không thể phủ nhận cùng anh chung sốngmấy ngày qua , nếu so với sáu năm về trước , khiến cô vui vẻ rất nhiều , lạicàng giống với người con trai năm xưa !

Cốc cốc cốc ——.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa , lực rất mạnh , càng thêm vội vã !

“Ba , mẹ , mặc dù con biết là sẽ quấy rầy ba mẹ ân ái , nhưng mà sáng sớm hômnay trong trường có tổ chức hoạt động , con và Hoan Hoan nhất định phải có mặttrước bảy giờ rưỡi ——“

Lạc Ngạo Thực từ trên giường ngồi dậy , hướng ngoài cửa nói :”Gọi vợ chồng bácVương đưa hai đứa đi đi . . . . . .”

“Ba a . . . a . . . à . . .” Lạc Dật đùa bỡn gọi , thanh âm kéo dài thật dài .”Chắc là ba đã quên mất ?! Hai vợ chồng bác Vương phải qua nhà con của bác ấy, phải đến mấy ngày sau mới về đến đây !”

“Vậy con đi tìm chú Tạp Tư đi , nói ba nhờ chú ấy đưa các con đến trường học!” Lạc Ngạo Thực không chút xấu hổ , gọi ngay con mình nhờ đến bạn bè . Ăn nhờở đậu ít ra cũng nên giúp chút chuyện nhỏ , lẽ nào cậu ta sẽ dám từ chối ?!Bây giờ không lợi dụng , sau này biết khi nào mới có cơ hội ?!

“Dạ . . . . . . Vâng , quyết định vậy !” Lạc Dật thỏa hiệp , đồng thời chạylên trên lầu . Ba hôm nay rõ ràng lười biếng , ở đây mè nheo không khéo bịthấy giáo phạt .

Nghe anh nói thế khiến cô giãy giụa đứng dậy :”Như thế không được , Tạp Tư dùsao cũng là khách , tại sao anh có thể bắt cậu ấy đưa con của mình đi học ?!”

Anh vỗ vỗ sống lưng cô , xoa dịu :”Là anh muốn tốt cho cậu ấy , dậy sớm coinhư rèn luyện thân thể !” (Đểu =.=")

“Vậy sao anh còn nằm lì ở đây ?!” Lạc Ngạo Thực kiếm cớ khiến Vũ Nghê vừa tứcgiận vừa buồn cười , không nhịn được nói ra âm mưu của anh .

“Sao em lại so sánh cậu ta với anh ?! Sáng nào anh cũng dậy sớm đưa con đi học, Tạp Tư không giống như anh , có bao nhiêu ngày cậu ta dậy sớm , ngủ đến mútmùa ấy chứ !” Người ngồi trên giường căn cứ theo đạo lý để bảo hộ quyền lợicủa mình , giọng nói cùng với vẻ mặt cho rằng như thế hợp lý !

Tranh luận không lại anh , cuối cùng cô chỉ có thể chau mũi một cái ——

Nói đi thì phải nói lại , bên ngoài thật sự lạnh quá . Cơ thể anh thật ấm áp ,khiến cô không muốn rời giường . Chỉ vừa nghĩ tới bên cạnh khủy tay kia sẽ làcủa người khác , cô liền mất đi nhẫn nại —— Mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đưa các con đi học , nhưng cô lại đi trở vềphòng :”Hô , cũng may , Bùi Tạp Tư đưa bọn nhỏ đến trường rồi , nếu không hômnay nhất định sẽ trễ !”

Người nằm trên giường dụi dụi con mắt , mơ hồ hỏi :”Bùi Tạp Tư đưa bọn nhỏ đi?!” (Đúng là bạn bè tâm giao

“Đúng vậy , thật ngại quá đi !”

Lạc Ngạo Thực khẽ nheo cặp mắt :”Sao hôm nay cậu ấy lại nghe lời thế nhỉ , đâykhông phải là tác phong của cậu ấy ?!” Muốn yêu cầu tên kia giúp đỡ , ít nhấtcũng cần có thời gian , tốc độ đồng ý này , có lẹ quá chăng ?!

“Người ta phải đưa con của chúng ta đến trường , anh còn nghi ngờ cái gì ,thật kỳ lạ !”

“Đoán chừng cậu ta cần vốn đầu tư hoặc là một vài đối tác làm ăn ——” Đây làsuy nghĩ duy nhất mà anh có thể nghĩ tới . . .

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...