Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Hửm , Tư Vũ . . . . . . Sao em lại ở đây ?!" Bùi Tạp Tư cả người trần trụikinh ngạc mở mắt nhìn người bên cạnh
Một mái tóc đen dài bóng mượt xỏa lên một phần của chiếc chăn khiến cô càngthêm xinh đẹp , đôi mắt to tròn long lanh ngấn lệ , đáng yêu đến động lòngngười
Cô không nói gì , tương đối yên lặng , cũng như không quan tâm , tỏ vẻ chấpnhận sự tình !
Trời ạ , anh thế mà lại đi tò te với một phụ nữ có chồng ?! Hơn nữa , con bénày còn là người đã lớn lên cùng anh , vả lại còn là em gái của bạn thân mình, tiêu anh rồi !
"Tư Vũ , vì sao em không ngăn anh ?! Chết tiệt , ngày hôm qua tại sao lại thế, chuyện gì cũng không nhớ nổi ?!" Anh dùng lực đập xuống sàn , cố gắng hồitưởng tình cảnh tối qua .
Trở về phòng , anh liền đi vào phòng tắm , chuẩn bị mở nước nóng , sau đó lênmạng xem tình hình thị trường chứng khoán công ty bên Mỹ .
Nhưng mà sau khi tắm xong , chuyện gì về sau anh cũng không rõ !
Tư Vũ chớp chớp cặp mắt to tròn , không phát hiện được anh đang hối hận , thậmchí còn cười tươi với anh !
Anh ảo não nhìn cô , như là đang nói với bản thân mình :"Nếu như em là mộtngười phụ nữ bình thường , anh sẽ sẵn sàng chịu hết trách nhiệm . Aida ~~chuyện đã tới nước này , đương nhiên là lỗi tại anh !"
Biểu hiện của cô giống như một đứa con nít hiếu động , bàn tay trắng noãn chậmrãi sờ soạng lên ngực anh , đến mức tràn đầy mê hoặc .
Cảm giác trở nên thô sáp , trái tim lại hơi tê dại , ma lực cọ xát biến thànhxúc cảm thú vị !
"Em có biết là biểu hiện bây giờ của em đang dụ dỗ anh không ?!" Bùi tạp Tưcười khổ . Bởi vì mỗi một động tác của cô lại làm chỗ kín của anh lần nữa sôitrào , cương cứng phát nổ ~ Tất cả sức lực của cô đều dồn vào một điểm , dịudàng mân mê , cọ xát , cẩn thận liếm chân anh .
Bùi Tạp Tư nín thở , thân thể run run :"Tư Vũ , đừng làm rộn , nếu không em tựgánh lấy hậu quả !"
"Anh . . . . . . anh trai . . . . . ." Cô liên tục nũng nịu hai tiếng.
"Tư Vũ , trời sinh em ra đúng là một tiểu yêu tinh !" Anh thô lỗ nói , lần nữalật người , đè cô xuống phía bên dưới , chuẩn bị động tác trừng phạt , khốngchế người con gái này !
"Anh trai . . . . . ." Không biết sợ là gì , thậm chí cô còn nhận lầm người ,hưng phấn mè nheo
Khoái cảm đạt đến mức giới hạn , ‘chỗ kín’ của anh chuẩn bị áp sát miệng cô ,anh vẫn tức giận quát nhẹ :"Xin em đấy , đừng gọi anh bằng giọng điệu đáng yêunhư thế , làm vậy anh chẳng thể nào xuống tay được . . . . . ." Cảm giác nhưhành động của mình là loạn luân , nhưng mà không thể kìm chế , bởi vì thândưới như muốn nổ tung ~~
Một âm thanh khô khốc vang lên , Bùi Tạp Tư chậm rãi đưa vật cứng rắn vàomiệng Tư Vũ
Như là nghe hiểu lời anh , Tư Vũ không hề gọi ‘anh trai’ nữa , ngược lại biếnthành âm thanh rên rỉ , hấp dẫn xuyên thấu bên tai người kia !
——
Sau màn ân ái kịch liệt nóng bỏng , Bùi Tạp Tư lơ đãng nhìn tới đồng hồ báothức ở trên đầu giường . Bây giờ đã ‘bốn giờ’ sáng , ừ , lần này xong chuyện ,anh phải lén mang Tư Vũ trở về phòng mới được ——
Thật phiền phức , có lẽ đây là lần đầu anh đi ân ái với người có chồng , nhưngmà nghĩ lại , cơ thể cô ấy thật sự quyến rũ , đường cong cao thấp mỗi chỗ trênngười đều tỏ ra nhạy cảm ——
Mặc dù Tư Vũ mắc chứng tự kỷ , nhưng mà trong lòng không hề che giấu bất cứcảm xúc nào , hoàn toàn làm theo bản năng con tim mách bảo , tự giác ôm cổ ,hôn môi của anh , thu hẹp hai chân , kẹp chặt ‘chỗ kín’ ! Quả thật giờ đây Tư Vũ không còn quan tâm đến Lạc Ngạo Thực , trong đầu của côbây giờ tràn ngập hình ảnh của Bùi Tạp Tư .
"Tư Vũ , vì sao em lại theo anh tới đây ?!" Bùi Tạp Tư dừng xe ở một khách sạn, chuẩn bị xuống xe , ánh mắt chợt thấy bóng dáng quen thuộc .
Thiếu chút nữa là anh bị cô dọa đứng hình , phải công nhận cô đeo bám anh nhưquỷ ám !
Khi nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ , tiếng thở dốc hoảng sợ dần biếnthành ổn định .
Tư Vũ mở to hai mắt , xem như là trả lời anh .
"Em lên xe lúc nào thế ?!"
Thật ra thì trước khi anh rời khỏi nhà , cô đã nhanh chóng chạy vào núp ởtrong xe rồi . Có điều chờ đợi lâu quá , đến khi thiếp đi tỉnh lại thì thấymình đã ở đây !
"Chậc , anh lại quên mất em không nói chuyện . . . . . ." Bùi Tạp Tư xoayngười , sau đó ra lệnh :"Tư Vũ , nghe lời anh , bây giờ anh phải đi gặp đốitác làm ăn , em hãy ngoan ngoãn ngồi ở trong xe , có được hay không ?!"
Tư Vũ dịu dàng chớp mắt !
"Ừ , ngoan lắm . Chờ anh bàn xong công việc , sẽ dẫn em đi mua đậu hũ thúi !"Sau khi dặn dò cẩn thận , xuống xe , đóng cửa , khóa thật kỹ .
Mới vừa đi được vài bước , trong lòng bắt đầu khó chịu , dừng lại , suy nghĩ .Shit , người ta đáng thương như vậy , mày lại ác độc vứt bỏ người ta .
Chợt anh đi tới bên xe , mở cửa , chồm người vào .
Tư Vũ tựa như một con chó con bị giam trong chiếc lồng , mặt ngó người trướcmặt , đáng thương nhìn .
Trái tim anh bỗng vỡ vụn , như bị tảng đá băng thạch rớt xuống trúng đầu , đaulòng , có chút khó khăn nói :"Thôi được rồi , cùng anh đi vào khách sạn , nhớ, phải giả làm thư ký của anh !"
Anh ngang ngược nắm cổ tay cô , sau đó kéo ra khỏi xe .
"Anh trai . . . . . ." Tư Vũ vui mừng mỉm cười , đuôi mắt cong lên như trănglưỡi liềm .
"Không thể gọi bằng ‘anh trai’ , gọi anh là ‘tổng giám đốc’ !" Đi bàn chuyệnlàm ăn , mà bị thư ký gọi bằng ‘anh trai’ , có vẻ quá dở hơi , hơn nữa cũngphá hủy hình tượng của mình
Tư Vũ bối rối hiểu được cách xưng hô này , nhưng mà không nghĩ tới sẽ phát âmthế nào . Tuy nhiên trong lòng cô rất vui vẻ , bởi vì anh không nỡ bỏ rơi cô——
