Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Xin buông tôi ra !"
"À , xin lỗi . Tôi có chút nóng nảy !" Lâm Hiên vội vàng buông cánh tay VũNghê ra , lúng túng nói :"Mắt chị dâu đang sưng đỏ . Cho dù là ai , nhìn vàođều có thể đoán ra là chị dâu đang khóc , theo ý tôi thì tý nữa hãy trở về !"
Vũ Nghê vội vàng sờ sờ hai mắt của mình , không xác định nói :"Thật rất đỏ sao. Vậy. . . . . . Vậy làm sao bây giờ ?!"
"Không vần đề gì cả . Chỉ cần nói chuyện vui vẻ một tý , sẽ nhanh tốt thôi !Bằng không để tôi kể cho chị dâu nghe một câu chuyện cười" Lâm Hiên đề nghị
Một là không tiện cự tuyệt , hai là muốn cho mắt giảm sưng . Vũ Nghê gật đầumột cái . "Được , cậu kể đi !"
Lâm Hiên làm một cử chỉ ‘OK’ , mang theo vẻ mặt tươi cười . Trong một cuộc hộinghị tại thảo cầm viên , người chủ trì hỏi : "Mèo có thể hay không leo cây?" ,Lão Ưng giơ tay trả lời : "Có chứ!" . Người chủ trì nói : "Xin nêu ví dụ nóirõ !" . Lão Ưng rưng rưng nói :"Năm ấy tôi ngủ say , mèo nhà tôi leo lên câycủa tôi . . . . . . Thế là sau này lại có thêm con cú mèo. . . . . ." (Chuyệncười này phải đọc kỹ mới hiểu nhá " title="Embarassed" align="absmiddle"/>)
"Ha ha. . . . . ." Vũ Nghê che miệng cười ra thanh âm.
"Bộp Bộp ——"
Chợt vang lên tiếng vỗ tay.
Lạc Ngạo Thực từ khúc quanh đi ra , trên gương mặt mang một nụ cười đáng sợ ."Không tệ , tài nghệ kể chuyện cười của em rể ngày càng cao tay , vô cùngphong phú và hấp dẫn !"
Vũ Nghê cả kinh , nhìn về phía Lạc Ngạo Thực
"Anh rể , em thấy chị dâu là có chút khẩn trương , cho nên muốn kể chuyện vuiđể cô ấy thư giãn một chút !" Lâm Hiên nhìn Lạc Ngạo Thực , bình thản giảithích . "Anh rể cũng biết rồi đấy , trong đầu em cũng sưu tập khá nhiều truyệncười !"
"Có khả năng chọc cười người khác như vậy , thì cậu lo mà tận dụng điều đó đểchọc cười Tư Vũ . Để cho Tư Vũ mau sớm khỏe lại ! Cậu cũng biết là em gái TưVũ của tôi như bảo bối trong nhà này . Trách nhiệm của cậu rất trọng đại , cóthời gian thì quan tâm Tư Vũ thì hơn !" Lạc Ngạo Thực lạnh lùng nói , mà ánhmắt hoàn toàn rơi vào trên người của Vũ Nghê
Lâm Hiên tựa hồ không thoải mái , đẩy cái mắt kính trên mũi mình , nhẹ nhànhlịch sự mà nói :"Anh rể nói đúng lắm . Nhưng em cũng có một số lời khuyên choanh ?!"
Lạc Ngạo Thực nhíu mày , quay đầu về phía hắn . "Được , cậu cứ nói !"
Nếu như là người khác , lúc này nhất định sợ tới mức chuồn khỏi đây , nhưngLâm Hiên thì không , hắn một chút cũng không sợ bộ mặt càng ngày càng nguyhiểm của Lạc Ngạo Thực . "Anh rể à , anh đâu cần mang theo cô gái kia cùng vềnhà . Anh làm như vậy , thì mặt mũi chị dâu để đâu ?!"
"Ha ha , tôi lắng nghe lời khuyên của cậu . Nhưng thuận tiện tôi nói một câu .Tư Vũ lại khóc nữa , hẳn là đang tìm cậu đấy !" Lạc Ngạo Thực mỉm cười nói.
Lâm Hiên gật đầu một cái , hướng phòng khách đi tới.
"Tôi cũng phải trở lại !" Vũ Nghê rủ thấp gương mặt , chuẩn bị lướt qua hắn.
"Em nghĩ đây là nơi nào . Nhìn thấy chồng mình mà vẫn bỏ đi ?! Thế nào , tôicó đánh hay mắng nhiếc gì em à ?!" Lạc Ngạo Thực đưa tay níu lấy cổ tay mảnhkhảnh của Vũ Nghê , hướng vào trong ngực của mình.
Trong nháy mắt cô ngã vào lòng ngực của hắn , chiếc mũi xinh xắn vừa lúc chạmvào ngực hắn.
Là đau ——
Nước mắt lưng tròng ngẩng mặt nhìn hắn . "Anh không có đánh tôi , cũng khôngcó mắng tôi . Tôi cũng vậy , không phải là chạy , mà tôi chỉ muốn trở lạiphòng khách thôi !"
"Ha ha , vậy à ?! Nếu như tôi đây không đến , em có phải hay không là ở lỳ nơinày ?!" Lạc Ngạo Thực cố ý vặn vẹo ý Vũ Nghê , trong giọng nói có nồng độ mỉamai.
"Không có !"
"À , nam nhân của em thật dốc lòng , vẫn chưa tới một canh giờ . Lâm Hiên đãra mặt vì em !"
"Ngạo Thực , anh đừng hiểu lầm !"
"Hiểu lầm ?!" Lạc Ngạo Thực đè thấp gương mặt mỉm cười , ở bên tai Vũ Nghêkhông đứng đắn lẩm bẩm :"Tôi là đã sớm có kinh nghiệm về em . Loại người cósức hấp dẫn đàn ông như em , thì hiểu lầm như thế nào được !"
