Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Hình như Tư Vũ rất phụ thuộc vào anh !" Dỗ em gái ngủ xong , anh mới trở vềphòng , cô mặc áo ngủ bằng vải , giọng nói nhẹ nhàng , sắc mặt nặng nề hỏi.
". . . . . ." Anh nhìn cô thật lâu , khẽ chớp mắt :"Đúng vậy , con bé luôn dựavào anh !"
"Tại sao vậy ?! Cho dù hai người có là anh em . . . . . . cũng không thể nàothân thiết như thế . . . . ." Cô biết mình nói những lời khó nghe , nhưng màkhông thể kìm chế .
"Anh em ruột thịt thì có gì khác , thôi được rồi , hôm nay anh rất mệt , emcũng nên nghỉ ngơi sớm đi !" Anh vịn vai cô , đẩy đến phía giường lớn .
Ngồi ở trên giường , vẫn bức rứt hỏi :"Xem ra trong mắt Tư Vũ chỉ có mình anh!"
Lúc này , anh không hề để ý đến lời cô nói , ngang nhiên đứng ở bên giường cởiquần áo xuống .
"Tại sao ?! Tại sao không quan tâm đến chồng của mình , mà lại là anh . . . .. ." Không nghe tiếng hồi đáp , giọng nói càng trở nên sắc nhọn .
"Nếu như em không biết mệt , vậy nằm xuống đi , anh sẽ thỏa mãn với em . Đểanh tiêu hao hết năng lượng dư thừa của em , dè đặt em ngồi đây suy nghĩ lungtung !" Lạc Ngạo Thực bắt đầu tức giận . Mặc dù không hỏi thẳng , nhưng chỉnghe qua , vẫn biết cô ấy đang nghĩ cái gì !
Vũ Nghê dường như bất động , ngẩng đầu , trợn to đôi mắt , hỏi :"Rõ ràng là TưVũ đã từng sinh con , vì sao anh lại giấu em ?!"
Bị người khác phiền nhiễu phát bực , Lạc Ngạo Thực nheo lại cặp mắt :"Phó VũNghê , em nói thật đi , rốt cuộc em đang nghĩ gì ?!"
"Rất đơn giản , tại sao anh lại nối dối , nguyên nhân là vì cái gì ?!"
Anh chợt cong khóe miệng , gương mặt từ từ cúi thấp , áp sát cô , nhẹ giọnghỏi :"Nói , em đang nghĩ cái gì ?!"
Điều mà anh muốn biết , xem cô có dám nói ra ?! Vũ Nghê chết tiệt , vì sao lạicó tư tưởng xấu xa , tại sao lại nghĩ lung tung về anh như vậy ?!
"Chẳng nghĩ gì cả , em cứ thắc mắc mãi về phương diện tình cảm của Tư Vũ ,không phải đơn thuần xem anh là một anh trai !" Vũ Nghê hạ mắt , nghẹn ngàonói tiếp :"Anh trách em chuyện kia , nhưng lại dễ dàng đối mặt với Lâm Hiên ,vả lại còn để người đó tới nhà , vì sao thế này ?!" Theo lẽ thường mà nói ,anh ta phải hận chết Lâm Hiên, hận không thể giết được hắn mới đúng ?! Vậy màmột chút trách móc anh cũng không có , ngược lại người bị tổn thương lại làchính cô
"Phó Vũ Nghê , em điên thật rồi , nói cho em biết , dừng ngay những ảo tưởngkia lại !" Lạc Ngạo Thực nhỏ giọng cảnh cáo . Tư Vũ đúng là lệ thuộc vào anh ,cũng gây cho anh rất nhiều phiền phức , nhưng dù có nói thế nào , con bé cũnglà người bệnh , là em gái thương yêu của anh
"Không đúng , em không có ảo tưởng bất cứ chuyện gì , càng không phải em bịđiên . Lạc Ngạo Thực , anh nói thật đi , có phải Tư Vũ đã từng sinh nở ?!" Vếtsẹo kia , bản thân cô là phụ nữ nên cô hiểu rõ , tại sao anh dám gạt cô
"Ừ , đúng thế thì sao , như vậy đủ thỏa mãn tính hiếu kỳ của em chưa ?!" Giọngđiệu cực kỳ khó chịu , nói xong , trực tiếp đẩy cô lên giường lớn
Tư Vũ thật sự có con ?! Không cần hỏi cũng biết đứa bé không phải là con LâmHiên , nếu không , anh cần gì phải giấu diếm ‘bí mật’ này :"Vậy anh nói đi ,rốt cuộc , đứa bé kia là con của ai ?!"
"Anh làm sao biết , khốn kiếp , mỗi ngày anh toàn chạm vào em , còn chưa đủcho em an tâm sao ?! Có phải em muốn để anh chơi em đến nát , em mới không cònsuy nghĩ lung tung ?!" Lạc Ngạo Thực chợt hét lớn , bắt đầu xé rách quần ngủcủa cô . Cô ấy thật sự điên rồi , dám lấy đề tài đứa bé áp đặt cho anh
"Tại sao lại nổi điên , Lạc Ngạo Thực , em thật sự không thể hiểu anh !" Anhta , anh ta thẹn quá nên nổi giận sao ?!
"Gặp phải loại người phụ nữ như em , thử hỏi có thằng đàn ông nào không tứcgiận ?!" Không có màn dạo đầu , anh trực tiếp ép cô nằm xuống , đưa bộ phậnbên dưới hòa vào cơ thể nhỏ bé
"A . . . đau em . . ." Phía dưới truyền tới đau đớn , Vũ Nghê khóc to thànhtiếng
Lạc Ngạo Thực vội vàng lấy tay bụm miệng cô lại , âm thanh gào thét dần dầngiảm xuống thành con số không :"Ưm . . ."
Anh dùng lực lắc lắc cái eo ~ toàn bộ sức mạnh dồn vào bên trong , như mộtlưỡi dao sắc bén đâm lên vài nhát vào phần da thịt của cô , khiến cô đau đớngiãy giụa , gào thét điên cuồng
May thay bàn tay che miệng cô , lại vô tình trở thành vũ khí cách âm rất tốt ,từ tiếng kêu thống khổ lại biến thành rên rỉ hưng phấn . . . . . .
Không biết đã trải qua bao lâu , anh mới chịu kết thúc phần trừng phạt dànhcho cô
Khi anh di chuyển thân thể rời khỏi người cô , cánh môi đỏ mọng gần như bị hôncho đến đỏ ửng , trên mặt cô toàn là vết hằn của lòng bàn tay to lớn
Không riêng gì gương mặt , vết hôn xanh , đỏ , tím bầm còn lưu lại trên khắpthân thể của cô , rõ ràng nhất vẫn là chiếc cổ , bầu ngực cộng với cánh tay .
Trên chân cô dính đầy tinh dịch , dọc theo bắp đùi chảy xuống ~ một ít chấtlỏng còn vương vãi ra cả mặt đất . Toàn thân bấy nhầy dơ bẩn , đau đớn kèmtheo run rẩy , khiến cho Vũ Nghê mệt nhoài , không còn hơi sức hỏi han , lôngmày chau chặt , chỉ biết từ từ thở dốc . . . . . .
Đối với lần này mà nói , rõ ràng anh ta không muốn để lại bất kỳ dấu hiệu áynáy nào cả .
Đau ?! Không đúng . . . phải gọi đây là trừng phạt !
Đối với chuyện riêng của người khác , anh thật sự không muốn quan tâm . Chẳnglẽ chỉ vì không nói ra , cho nên cô mới liên tưởng bậy bạ ?! Nằm vật xuốnggiường lớn , bật hộp quẹt , châm lên một điếu thuốc , chậm rãi hút .
Làn khói trắng mỏng manh được thổi hơi ra ngoài , nhìn nó , nhưng vẫn khôngthể đoán được trong lòng chủ nhân của nó đang nghĩ cái gì .
Thật ra thì 6 năm trước khi bị mất tích , Tư Vũ từng bị hãm hiếp bởi bọn buônngười . Khi cậu hai tìm được Tư Vũ , lúc đó đứa bé đã được ra đời , chứng tựkỷ từ đó càng thêm trầm trọng !
Lúc ấy anh đã kiên trì muốn báo cảnh sát , bắt lấy những thằng đã bán em mình, nhưng mà cậu hai và chồng con bé phản đối kịch liệt . Đối với đàn ông , quảthực là điều nhục nhã !
Vả lại Tư Vũ rất thích Lâm Hiên , khóc suốt không chịu ly hôn . Còn Lâm Hiêncũng bảo đảm nói yêu Tư Vũ , sẽ không so đo chuyện này , chấp nhận tiếp tụcsống chung .
Thế nên anh phải hy sinh , ngậm đắng nuốt cay bỏ qua mối thù năm xưa .
Đau đớn thể xác cộng với tâm lý khổ sở khiến Vũ Nghê đánh mất lý trí . Đúngvậy , mình đoán không sai , thế nên anh ta mới nổi giận , điều này chứng tỏquan hệ giữa hai bọn họ chẳng phải đơn giản ?!
Trong đầu Vũ Nghê không ngừng hồi tưởng lại những tình tiết ——
Tư Vũ từng có một đứa con , tự kỷ , nhưng trong đầu luôn ẩn chứa hình dánh mộtngười . Người này không phải ba mẹ , càng không phải người từng chung chăn gối, mà lại chính là anh trai của mình . Lạc Ngạo Thực không hận Lâm Hiên , vảlại còn đối xử rất tốt với Tư Vũ . Chỉ cần tập hợp lại những điều này , khiếncô càng thêm nghi ngờ ——
Mặc dù bị hiểu lầm chồng chất , anh vẫn không thèm để ý đến cô , cũng khôngmàng giải thích việc này .
Sau khi ăn sáng xong , Lạc Ngạo Thực không giống như thường ngày , gọi Vũ Nghêcùng với các con lên xe , để anh đưa tới trường học cũng như chỗ làm . Coi nhưkhông có sự xuất hiện của cô , anh trực tiếp gọi bọn nhỏ lên xe .
Lạc Ngạo Thực ba mươi lăm tuổi so với cách đây sáu năm hoàn toàn biến đổi nhưmột người khác , tuyệt đối sẽ không đem chuyện tình cảm cá nhân xen lẫn côngviệc , trước mặt nhân viên luôn được tôn trọng kính ngưỡng
Điện thoại nội bộ vang lên , giọng nói thư ký rất nhanh truyền đến :"Tổng giámđốc , bên ngoài có Lâm tiên sinh muốn gặp , không có hẹn trước , anh ta nói làem rể của anh !"
". . . . . . Cho cậu ta vào !" Tức khắc ra lệnh cho thư ký .
Vài giây sau đó cửa phòng làm việc bị đẩy ra
Lâm Hiên mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng , quần jean lam nhạt , đôi giàymàu mâu , đi vào bên trong . Có lẽ là do bên ngoài gió to , thổi mái tóc anhlộn xộn , nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai kia .
"Chào anh rể , em vừa có việc ở bệnh viện , đúng lúc đi ngang qua đây , sẵntiện gửi tặng món quà đặc sản cho chị dâu cùng với Tư Vũ ——" Lâm Hiên lúngtúng , không dám hàn huyên quá nhiều , nói thẳng vấn đề .
"Cậu chỉ cần chăm sóc tốt cho Tư Vũ , những chuyện khác , không cần cậu phảiquan tâm !" Lạc Ngạo Thực nhìn Lâm Hiên một cái , sau đó nhàn nhạt xoay tầmmắt.
Lâm Hiên để hai hộp đặc sản lên bàn , sau đó cầm tiếp một hộp đồ khác , nhìnbóng lưng anh nói :"Do tới đây công tác vội quá , cho nên em cũng không kịpmua quà tặng anh . Món quà nhỏ này , là em nhờ người mua dùm , đông trùng hạthảo , tác dụng bổ huyết tráng dương . . . . . ."
Mặt anh ngó vào cửa sổ sát đất , châm thuốc , khách sáo nói :"Cám ơn . . . .."
"A , sao anh rể lại nói cám ơn , em nào dám nhận . Em mới là người nên nói xinlỗi , rất mong anh sẽ tha thứ những chuyện năm xưa . . . . . ." Lâm Hiên đitới sau lưng Lạc Ngạo Thực , đau lòng nhắc tới chuyện cũ
"Đừng nhắc nữa !" Lạc Ngạo Thực nhanh chóng ngắt lời . Có một số việc anh thậtsự muốn quên đi , không muốn nhớ tới .
"Anh rể , em sai rồi . Lúc đó em và chị dâu quả thật uống say , cho nên mớixảy ra những chuyện như vậy . Anh biết rõ em không phải là loại người đó , cóđúng hay không ?!" Lâm Hiên đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi , nhẹ nhàng lau đinước mắt trên mặt !
"Thật ngại quá , tôi đang bận việc ——" Nếu như không muốn tiếp tục nghe nữa ,thì không cần phải khách sáo , tốt nhất nên đuổi khỏi đây !
"Anh rể , em thật sự rất vui vì chị dâu và anh đã sống cùng nhau , chúc haingười hạnh phúc !" Ánh mắt Lâm Hiên quan sát gương mặt cương nghị , nói :"Đôngtrùng hạ thảo , em vẫn chưa biết cách dùng thế nào cho hiệu quả nhất , em sẽhỏi thăm bạn bè , có gì gọi báo anh sau . Không quấy rầy anh nữa , em đi trước!"
