Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 200



Tư Vũ chớp chớp mắt , buông lỏng anh trai , chăm chú nhìn vào khuôn mặt LạcDật , sau đó chợt dùng sức níu lấy cổ áo cậu bé , lôi tới .

"A . . . . . . Cô . . . . . ." Lạc Dật há mồm , không hiểu vì sao cô ấy lạichụp lấy mình

"Anh . . . . . ." Rốt cuộc cô cũng nói ra một chữ , đã lâu lắm rồi cô mới nóilại .

"Tư Vũ , mau buông Lạc Dật ra !" Lạc Ngạo Thực đoạt lấy con trai từ tay em gái, rất sợ Tư Vũ không cẩn thận làm Lạc Dật bị thương

Lạc Tư Vũ gấp gáp như muốn nói gì , nhưng chỉ có thể nhìn cháu , rồi nhìn anhtrai :"Anh . . . ."

Để Lạc Dật xuống , anh vội vàng ôm lấy em gái , biết Tư Vũ lo lắng cho Lạc Dật, anh vội vàng nói :"Không sao cả , thằng bé rất mạnh khỏe , không có chuyệngì đâu !"

Như hiểu những lời anh trai đang nói , cô liên tục gật đầu !

"Cô ơi , ăn điểm tâm . . . . . ." Hoan Hoan bưng lên cái khay thủy tinh ,nhiệt tình chào hỏi vị khách mới . Trước khi ba mẹ chưa về , nhìn thấy bộ dạngim lặng của Tư Vũ , Hoan Hoan sợ đến nỗi không dám lại gần , nhưng mà cô ấyrất đẹp , không nỡ bỏ mặt , trong lòng Hoan Hoan luôn hi vọng sẽ được cô ấythích mình

~Giọng nói ngọt ngào dễ nghe khiến Tư Vũ chú ý , ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khuônmặt nhỏ nhắn

"Hì hì , cô ơi , cô rất đẹp nha !" Hoan Hoan lễ phép khen ngợi , sự thật làthế , không phải cô bé nói dối đâu nha !

Tư Vũ sờ sờ gương mặt Hoan Hoan , tiếp đó lại thét lên một âm thanh cực kỳchói tai :"A . . . . . ."

Việc này dọa sợ hai đứa bé , bọn trẻ nhanh chóng chạy về sau lưng mẹ , tò mòrướn cổ nhìn về con người kỳ lạ kia .

Vũ Nghê kinh ngạc nghi ngờ , không hiểu vì sao Tư Vũ lại có biểu hiện như vậy, rốt cuộc là vì cái gì ?! Tư Vũ mắc chứng tự kỷ , tính cách luôn luôn im lặng, cớ sao bây giờ cứ mãi la hét ?!

"Tư Vũ , em cũng mệt rồi , bây giờ hãy trở về phòng nghỉ ngơi , ngày mai anhsẽ dẫn em đi dạo . . . . . ." Lạc Ngạo Thực vừa nhẹ ru , vừa đưa Tư Vũ lên lầu. Để tiện chăm sóc em gái , anh đã cố ý sắp xếp phòng khách vị trí lầu hai:"Vũ Nghê , em lên đây giúp anh một tay . . . . . ."

"Vâng . . . . . . Được ạ . . . . . ." Bị gọi đột xuất , Vũ Nghê vội vàng theosau . . .

Chăm sóc Tư Vũ tắm rửa , ngủ nghỉ xong xuôi , Vũ Nghê mới ra khỏi phòng .

Lạc Ngạo Thực tiến lên ôm Vũ Nghê , cắn nhẹ ở trên mặt cô , nặng nề thở dài:"Làm phiền em rồi . . . . . ."

"Không phiền đâu anh . . . . . ." Khi cô đối mặt với Tư Vũ , nhất thời khôngthể tránh khỏi nhớ tới chuyện kia .

Trở lại phòng , Vũ Nghê không nhịn được , mở miệng hỏi :"Hình như Tư Vũ đangcó tâm sự gì đúng không ?!" Anh nói sẽ không buông suôi , rốt cuộc là anh đanghứa hẹn điều gì với Tư Vũ ?!

"Ừ , có một vài chuyện !" Người mặc áo ngủ trên tay cầm ly rượu đỏ , uống cạnmột hớp

Anh trả lời vô cùng đơn giản , không khó nhìn ra anh đang có tâm sự :"Năm đócô ấy xảy ra chuyện gì ?! Đã nhiều năm trôi qua , rốt cuộc vẫn chưa thể quênsao ?!" Đây không phải là căn bệnh bẩm sinh , trước khi kết hôn , cô ấy đãthành như vậy , tính đến nay cũng gần mười năm rồi , lẽ nào tình trạng sứckhỏe vẫn không biến chuyển ?!

"Lúc ấy anh đang ở nước ngoài , cũng không rõ nguyên nhân tại sao ?!" Lạc NgạoThực lắc đầu , uống thêm một ly rượu đỏ :"Từ khi còn nhỏ , Tư Vũ đã sống hướngnội , rất vâng lời , người lớn bảo gì thì luôn làm theo . . . . . ."

"Có thể nào cô ấy không thích . . . . . . cuộc hôn nhân này . . . . . ." Thiếuchút nữa cô đã nói ra ‘tên’ người kia .

Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê một cái , khóe môi cong lên , tiện tay kéo cô vàolòng :"Hẳn là không phải , trước khi Tư Vũ kết hôn , đã quen biết Lâm Hiên ,cậu ta rất giỏi dỗ phụ nữ , mỗi lần nhìn thấy Lâm Hiên , Tư Vũ cười tít cả mắt. . . . . . Vì vậy , không thể gọi là miễn cưỡng . . . . . ."

Anh biết cô nghĩ cái gì , kiêng dè cái gì , thản nhiên nói ra . Có một số việcnên trực tiếp đối mặt , so với trốn tránh vẫn là tốt hơn !

Vũ Nghê trầm mặc , lẳng lặng dựa vào ngực anh

"Thôi , không nên nói chuyện của người khác . . . nhiệm vụ của em hôm nay chưaxong đâu , không hoành thành tốt , cẩn thận anh tìm người phụ nữ khác !" Lúcnói chuyện đồng thời ám hiệu chụp lấy cái mông Vũ Nghê

Nhất thời mặt cô đỏ tới mang tai , ngượng ngùng thống khổ nói :"Ha ha. . . . .. Nhưng mà em chưa có tắm . . . . . ."

Anh không quan tâm , đè cô lên ghế sofa , gặm cắn cái cổ trắng noãn :"Khôngsao , chờ lát nữa chúng ta cùng nhau tắm , dè đặt mỗi tối em tắm hai lần . . .. . ."

"A. . . . . . Tối hôm qua chẳng phải anh đã ngủ sao , còn nghe được lời em nói?!" Vũ Nghê đỏ mặt kêu lên , vậy mà cũng bị anh ta nghe được , thật là mất mặtquá đi !

Lạc Ngạo Thực cười bí hiểm không nói , chỉ tà ác thuật lại :"Rõ ràng là đã tắmqua , cũng tại vì dục vọng điên cuồng của anh mà em phải đi tắm thêm lần nữa .. . . . ."

"Trời ạ , không được nói !" Vũ Nghê rối rắm hô.

Lạc Ngạo Thực nói tiếp :". . . . . . Ha ha , nhưng mà ai bảo em để tinh dịchcủa anh vào người của mình . . . . . ."

"Ghét . . . . . . Ưm . . . . . ." Lần này Vũ Nghê chủ động ôm cổ của Lạc NgạoThực , dùng sức bịt miệng anh , không muốn nghe tiếp lời nói khiến mình lúngtúng !

Đúng như anh nghĩ , không cần phí sức tức giận , vẫn thực hiện được ý đồ mongmuốn !

"Có thể sao ?! . . . Nhưng em vẫn muốn đi tắm trước . . . . . ." Hai chân bịanh tách ra , vãn cố giãy dụa , kháng cự nói

"Yên tâm đi , anh tin tưởng em . . . . . ." Nói xong , trực tiếp vọt vào cơthể cô . . . .

Mỗi ngày phải chịu đựng nhu cầu điên cuồng của anh , khiến cô gần như mệt mỏi, không được , ngày mai nhất định phải chú ý tới việc ăn uống của anh , nếukhông . . . . . .

Cô thật sự sợ anh suy thận mà chết . . . . . .

Liên tục sáng sớm là một ly sữa đậu nành , tối đến cũng là chế phẩm họ đậu ,khiến năm người ngồi trên bàn ăn thì hết hai người mặt ủ mày chau , biếng nhácđùa bỡn chén cơm

Một người mặc dù cảm thấy ăn không được ngon , nhưng mà vẫn cố gắng ăn , bởivì cô bé thuộc típ người không kén thứ gì

Còn lại hai người ăn rất ngon lành.

Hai cha con nào đó không cách nào nuốt trôi , không cách nào hiểu nổi , mộtmặt thì con nhìn cha , mặt khác thì cha nhìn con

"Ba à , tại sao mẹ và cô ăn rất say sưa ?!" Một tay cầm chiếc đũa , một taygãi gãi lỗ mũi , Lạc Dật hướng phía ba hỏi

Lạc Ngạo Thực nghiêm mặt , trợn mắt nhìn con trai , ý bảo làm sao ba biết được!

Hoan Hoan miễn cưỡng nuốt khối đậu phụ khô , sau đó nhỏ giọng nói :"Con biếtnè , ăn đậu chế phẩm sẽ làm cho chúng ta khỏe mạnh hơn , dáng người của mẹ vớicô Tư Vũ , không phải rất đẹp sao ?!"

"A ~~ bởi vì biếng ăn cho nên mới gầy teo , có đúng hay không ?!" Lạc Dật bừngtỉnh hiểu ra

Hoan Hoan dùng sức lắc đầu , đem kiến thức mới vừa học được , nói :"Mẹ nói câyđậu chứa rất nhiều protein , giàu lecithin , vitamin A , B1 , B2 , Vitamin Evà các chất dinh dưỡng khác , những thứ này mỗi ngày không được thiếu hụt , nógóp phần cung cấp dưỡng chất cho chúng ta . Ngoài ra nó còn chữa được rấtnhiều bệnh , giảm Cholesterol trong máu , ngăn ngừa các bệnh lý tim mạch ,giúp hạn chế rụng tóc . Lecithin giúp việc chuyển hóa mỡ trong cơ thể và phânhủy chất béo , chất xơ cứng động mạch (Cholesterol) , rất quan trọng để giữcho lượng Cholesterol ở dạng hòa tan trong mật và cũng ngăn ngừa hiện tượngsỏi mật , giúp cho hệ thần kinh luôn khỏe mạnh"

Lạc Dật nghe qua , cảm thấy không có gì tốt với mình , liền quay qua nói :"Baơi , cái này đối với chúng ta không có tác dụng , hình như chỉ tốt với phụ nữmà thôi !"

"Con trai , con hiểu sai rồi !" Vũ Nghê vội vàng trấn . "Lecithin giúp trẻ trởnên thông minh , góp phần cho sự phát triển trí não , chẳng lẽ con không muốnmình thông minh hơn ?!"

"Nhưng mà con đã rất thông minh rồi , thật ra thì con không muốn mình quáthông minh , đôi khi ngốc nghếch cũng có thể hạnh phúc !"

"Vậy anh thì sao , đối với anh có lợi ích gì ?!" Lạc Ngạo Thực làm mặt lạnhhỏi !

"Động chút là cứ tức giận , đậu chế phẩm giúp cho tính tình anh bình tĩnh hơn, ngoài ra còn giúp anh cân bằng androgen và estrogen trong cơ thể !" Kỳ thựcnói trắng ra chính là dùng để bổ âm , khiến dương cương đàn ông ít lại , nhưvậy mỗi tối cô không phải hầu hạ anh quá nhiều lần , đồng thời cô cũng có thểngủ ngon hơn !

Lạc Ngạo Thực bắt đầu nổi lên gân xanh . . . Phó Vũ Nghê , em dám đùa bỡn anh, dám bồi bổ anh bằng những thực phẩm thế này , rõ ràng muốn anh bất lực :"PhóVũ Nghê , em thật ác độc . Lạc Dật , Hoan Hoan , đi cùng ba , ba mang bọn conđi hóng gió. . . . . ."

Con trai thông minh đương nhiên hiểu chuyện , biết rõ ‘hóng gió’ là gì , vộivàng lau miệng , nhảy xuống ghế

"Vâng ạ , ba , khi nào hóng gió xong , chúng ta đi ăn pizza nha . . . . . ."Lạc Dật hưng phấn nói . Bình thường ba rất ít khi dẫn mình ra ngoài ăn cơm ,chủ yếu cũng chỉ là những chỗ bán thức ăn nhanh , chỉ có pizza là được nhấtthôi .

"Được , chúng ta đi hóng gió thôi !" Hai cha con ‘bụng đói’ cồn cào , khôngthèm quan tâm người khác , ung dung đi thẳng ra ngoài . Hoan Hoan thấy thếliền nhìn sang mẹ , cuối cùng cũng chọn theo chú cùng với Lạc Dật ——

"Các người nếu dám ra ngoài ăn , về sau đừng hòng dùng cơm ở nhà !" Vũ Nghêtức giận hô to , cả ba người họ đã sớm ra cửa . . . . . .

Nhìn cửa phòng bị đóng lại , nghe tiếng xe hơi phát động , Vũ Nghê giận đếnrun rẩy . Ghét , Lạc Ngạo Thực , ăn ít thịt đi , không phải thân thể của anhcũng tốt , mà đối với em cũng vậy hay sao , chẳng lẽ anh không hiểu được ?!

Nhìn bọn họ tranh cãi gay gắt , Tư Vũ ngồi ở bàn ăn khẽ khóc . . . . . .

Tiếng khóc khổ sở khiến Vũ Nghê nhìn về Tư Vũ , nghi hoặc hỏi :"Tư Vũ , em làmsao vậy . . . . ."

"Oa . . . . . ."

"Tại sao lại khóc ?! Nói cho chị biết , chị sẽ giúp em !" Vũ Nghê đi đến phíatrước , khẽ vuốt sợi tóc mềm mại trên đầu Tư Vũ

"Anh . . . . . ." Tư Vũ kêu lên một tiếng

Nhìn thấy những giọt nước mắt chảy ra , cô cảm nhận được biểu hiện kia , rõràng Tư Vũ đang có tâm sự :"Tư Vũ , em tìm anh trai làm gì ?! Có thể nói chochị biết , chị sẽ trợ giúp em !"

Tư Vũ giống như không nghe được lời Vũ Nghê , ánh mắt lần nữa ngây dại , cáigì cũng không muốn nói . Người phụ nữ xinh đẹp không hề có chút phản ứng , VũNghê không biết nói thế nào cho phải

"A. . . . . ." Chợt cô bộc phát tính khí , cầm ly sữa đậu nành cùng thức ănthừa ở trên mặt bàn đổ vào người mình . . . . . . Chất lỏng màu trắng cộng vớimón ăn dơ bẩn dính đầy trên tóc và quần áo cô ——

Ngay sau đó lại tự đánh lên gò má của mình , bắt đầu tự tay xé rách tóc ——

"Tư Vũ , không nên như vậy , làm vậy em sẽ bị thương . Bà Vương , mau tới đây. . . . . ." Vũ Nghê vừa ngăn trở Tư Vũ vừa gọi tên bà Vương

Bà Vương nhanh chóng đi tới phòng ăn , cùng với Vũ Nghê đưa cô trở về phòngngủ lầu hai

Thởi điểm đi tới phòng tắm , tâm tình Tư Vũ ổn định rất nhiều , không hề gâyồn ào nữa , chỉ lẳng lặng chảy nước mắt . Vũ Nghê thấy không có chuyện gì ,mới để bà Vương rời đi !

Cô ngồi xổm xuống , nhìn vào cô gái đang ngồi dọc ở bồn tắm , nói :"Tư Vũ ,hiện tại quần áo và tóc tai em bẩn rồi , nên cởi quần áo ra tắm được không ?!"

". . . . . ." Không có tiếng kháng cự

"Vậy chị giúp em cởi quần áo , được không ?!" Cơ hồ như đang dỗ dành con nít ,âm thanh dịu dàng lạ thường , cứ luôn lo rằng dọa sợ Tư Vũ

Tư Vũ dường như hiểu rõ lời nói của Vũ Nghê , cô tự động đứng lên , kéo caovạt áo , sau đó từ từ cởi xuống ——

Thân thể lộ ra bên ngoài , tôn lên da thịt trắng ngần cùng với đường congquyến rũ , khuôn ngực đầy đặn , tuy rằng không to lắm , nhưng nhìn rất có sứchút !

Vũ Nghê cứ thắc mắc mãi , Tư Vũ vừa xinh đẹp , vừa là con gái của nhà giàu có, sao lại mắc chứng tự kỷ , thật khó mà giải thích được .

Tư Vũ nhìn Vũ Nghê một cái , không chút ngượng ngùng , trực tiếp cởi áo lótxuống , lộ ra thân thể hấp dẫn ——

Vũ Nghê chứng kiến trên bụng Tư Vũ xuất hiện một vết sẹo , nhìn rất quen thuộc, kinh ngạc há hốc miệng ——

Làm sao lại như vậy ?! Tại sao có thể như vậy ?!

"A. . . . . ." Có lẽ bởi vì lạnh , Tư Vũ chợt ôm lấy thân thể mình , lần nữakích động quát to ——

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...