Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 190



Lạc Ngạo Thực nằm ở trên giường , tay cầm điếu thuốc , ung dung hút , chê cườinói :"Phó Vũ Nghê , em đúng là có phúc mà không biết hưởng . Con trai , anhcũng đã để nó thừa nhận em , mỗi ngày gặp mặt , lại không cần giặt quần áo ,em còn ở đó trách anh ?!"

"Em chưa từng nói không muốn giặt đồ , tắm rửa cho con , đó là những chuyện màem mong muốn nhất !" Vũ Nghê khẽ khóc . "Tại sao anh có thể gần gũi Lạc Dật ,còn em thì không ?! Anh luôn ra sức ngăn cản em , có phải anh không muốn đểthằng bé lệ thuộc vào em ?! Bây giờ nghĩ lại , rõ ràng anh đang có âm mưu .Hay là anh đơi thêm ít ngày nữa , một cước đá văng em ra khỏi đây , vĩnh viễnkhông cho em gặp mặt Lạc Dật !"

Cô chậm rãi nhắm mắt , đúng vậy , chính là loại cảm giác này , rốt cuộc anh tađang bày mưu gì ?!

"Tùy em suy nghĩ ——" Lạc Ngạo Thực phiền não dập tắt điếu thuốc , kéo cao cáimền , che lại thân thể . "Em giải quyết xong , thì trở lại ngủ bên cạnh anh .Muốn ôm em , đừng nghĩ có thể cự tuyệt !"

"Lạc Ngạo Thực , em hận anh . Dù cho năm đó em đang mang thai trong tình trạngbị ngược đãi , cũng chưa từng hận qua anh . Bây giờ khác rồi , càng ngày emcàng hận anh !" Âm thanh vừa đủ để người đang nằm trên giường nghe thấy .

Anh nhíu mày thật lâu , bàn tay đặt ở hai bên , từ từ nắm chặt lại ——

"Mẹ , ba , Chào buổi sáng !"

"Mẹ , chú , Chào buổi sáng !"

Lạc Dật cùng Hoan Hoan đi vào phòng khách , kéo ghế , ngồi vào

"Lạc Dật , Hoan Hoan , mẹ đi làm đây . Hôm nay các con ở nhà ngoan ngoãn .Mười giờ thầy dạy đàn sẽ đến , các con phải chăm chỉ luyện tập , biết chưa ?!"Vũ Nghê đến gần , dặn dò lũ trẻ

Tiêu hao thể lực cả đêm , bộ dạng anh ta không thấy mệt mỏi gì , xem ra tinhthần sảng khoái hơn nhiều , vẻ mặt như thanh niên năm hai mươi tuổi . Ở trướcmặt bọn nhóc , cố gắng thể hiện vai trò người cha gương mẫu . Giả tạo ! Saulưng rõ ràng là một con cáo già lưu manh . Chỉ cần nghĩ đến tối ngày hôm qua ,cô giận đến tóe lửa !

"Mẹ. . . . . . Sao mẹ không dùng bữa sáng rồi hãy đi làm ?! Không thì sức khỏekhông tốt nha !" Lạc Dật đứng lên , chạy tới bên cạnh , lôi kéo cánh tay trắngnoãn :"Mẹ , qua ăn điểm tâm đi !"

"Đúng vậy , không phải mẹ từng nói qua , bữa sáng rất là quan trọng ?! Bỏ bữa, sẽ không còn hơi sức làm việc !" Hoan Hoan hùa theo giảng dạy

"Mẹ có việc gấp. . . . . ." Vũ Nghê bỗng dưng nói láo . Không muốn dùng điểmtâm , vì cô không cách nào ngồi xuống , chỉ cần cử động nhẹ chỗ mông , đau đớnlại truyền đến !

"Mẹ , còn sớm mà !" Lạc Dật dùng sức lôi kéo tay Vũ Nghê , dẫn về phía bàn ăn. "Mẹ cứ yên tâm ăn sáng , sau đó nhờ ba đưa tới công ty là được . Ba lái xerất nhanh , lại an toàn , hự —— chỉ mấy phút thôi , bảo đảm là mẹ đã tới chỗlàm ...! Có phải không ba ?!" Lạc Dật lải nhải cánh môi , chờ đợi câu trả lời

"Lạc Dật , ngày mai mẹ sẽ dùng bữa sáng cùng con . . . . . . Ba con công việcbề bộn , không rảnh đưa mẹ ——" Bắt đầu kiếm cớ lung tung

"Hôm nay anh được nghỉ , không có bận gì , lát nữa em đi đâu , anh đều có thểchở giúp ! Vũ Nghê , em đừng làm các con lo lắng , tới đây ăn xong một bữa !"Lạc Ngạo Thực buông tờ báo trong tay xuống , thái độ ôn hòa , khuôn mặt anhtuấn mỉm cười

Cô lạnh lùng nhìn người trước mắt , anh ta không phải doanh nhân , phải làdiễn viên mới đúng ! Khốn kiếp , rõ ràng anh ta biết được vì sao cô không thểngồi ! Phải tỏ ra hành hạ , giày vò cô mới được sao ?!

Trải qua cả đêm ân ái khiến cô bụng đói cồn cào , vả lại hôm nay còn có cả mónbánh bao và món cháo gà mà cô thích nhất . Không cưỡng lại được yêu cầu cùngánh mắt khát vọng của con trai , Vũ Nghê vịn mép bàn , động tác cứng ngắc ngồixuống

Vừa mới ngồi vào ghế , cô liền cảm thấy hối hận . Đáng ra không nên bận tâmcảm nhận của người khác , để mình thống khổ thế này . Nơi đó truyền tới nhứcnhối , khiến cho cái mông nhỏ nhắn không dám dính vào sát ghế

"Tối ngày hôm qua em có nghỉ ngơi được không ?!" Anh ăn một miếng bánh baonóng hổi , mang theo nụ cười mơi hồ hỏi thăm

Người hiểu rõ nhất , không phải chính là anh ta ?!

"Ăn nhiều một chút , mới cảm mạo xong , thân thể chưa được khỏe lắm !" Vẫn còngiả bộ ăn bánh

[Ba , Chú một mực nói chuyện , mà mẹ vẫn không lên tiếng , hai đứa bé ngạcnhiên nhìn về phía Vũ Nghê]

Khi thấy hai con nhìn mình , cô lại càng thêm hận anh !

"Ba mẹ cãi nhau phải không ?!" Lạc Dật nhỏ giọng hỏi . "Cớ sao mẹ không quantâm tới ba ?!"

"Không có !" Tiếp tục nói dối

"Vũ Nghê , thân là cha mẹ , không được nói láo dạy hư con trẻ !" Anh trách cô, sau đó quay sang hai đứa bé . "Tối qua ba mẹ có chút tranh cãi , cũng đềutại ba không tốt , làm cho mẹ con nổi giận !" Ở trước mặt bọn nhóc , thẳngthắng thừa nhận sai lầm —— . "Vũ Nghê , em sẽ tha thứ cho anh , đúng không ?!"

Con người này , ngày càng đáng ghê tởm , luôn biết tùy tình huống giả vờ :"Ănxong rồi , em phải đi làm đây !"

"Anh đưa em đi !" Giọng nói ấm áp , ngay cả động tác cũng rất dịu dàng

Hai đứa bé ngẩn ngơ không ngừng , một bên ngưỡng mộ la to :"Woa. . . . . .woa. . . . . ."

Có ba hộ tống mẹ đi làm càng khiến Hoan Hoan hô lớn :"Mẹ , chú thật tốt với mẹnha , sau này con cũng phải tìm một người bạn trai như thế !"

"Được !" Vũ Nghê thống khổ trả lời , cô nhanh chóng đi trước một bước ——

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...