Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Ưm. . ."
Hai tay cô dùng sức đấm vào bả vai anh , người nào đó ngạo mạn đồng thời dịudàng hôn tới , tiết tấu càng lúc càng chậm
Xua tan giận dữ , anh dường như đắm chìm ngọt ngào cùng cô . Bàn tay thon dàidọc theo sống lưng mảnh khảnh khẽ vuốt một đường xuống phía dưới , cuối cùngdừng lại gần nơi bắp đùi trắng noãn , nhẹ nhàng sờ
"Đừng. . . . Buông em ra !" Bụng dưới của cô cảm giác như có dòng điện lướtnhẹ qua , thoáng chốc kéo cô trở về thực tại
Cơ thể anh lúc này cuồn cuộc sôi trào , trên miệng liên tục thở gấp , bất lựcbuông lỏng cô ra . Nếu không phải cô đang trong thời kỳ sinh lý , anh tuyệtđối sẽ không dễ dàng bỏ qua
"Nhìn đi , không phải rất thích được anh hôn lắm hay sao , lại còn muốn cùngthằng khác phát triển quan hệ ?!" Anh dùng đầu ngón tay chạm vào đôi môi đỏmọng , nâng lên nụ cười đắc ý
Nhìn phản ứng mê mẩn của cô , khiến anh kìm lòng yên tâm . Phụ nữ , phải nhưvậy mới ngoan !
Lời anh tác động đến tâm trí cô , phút chốc chiêm nghiệm được , anh ta là cố ýthử mình . Phó Vũ Nghê , mày thật ngớ ngẩn , không ngờ ngây ngốc mặc cho ngườita thao túng
"Anh tìm em tới đây chắc là đã đạt mục đích ?! Cố tình ngăn cản không cho emvà Tưởng Vũ Hàng lui tới , hoặc là gặp gỡ cùng những người khác ?!"
Lạc Ngạo Thực không nói , chỉ gật đầu , ý bảo có lẽ thế :"Tùy em nghĩ anh thếnào . . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Anh nâng gương mặt xinh đẹp đang nổi giậnlên , nghiêm túc nói :"Vũ Nghê , từ sáu năm trước cho tới bây giờ , anh nhớchưa từng lừa gạt qua em . Nói rằng muốn em quay về , đều là tấm chân thànhcủa anh"
"Anh có ý gì ?!" Cô không hiểu , thật sự không hiểu , vì sao anh ta lại độtnhiên nói vậy
"Em còn chưa muốn hiểu ?!" Lạc Ngạo Thực khẽ nheo cặp mắt , tự giễu cười . Từxưa đến giờ , anh chưa bao giờ phải mất thời gian tỏ tình cùng người khác pháinhư vậy . "Nếu như không quan tâm em , cần gì anh phải bỏ ngang cuộc họp chạyđi tìm em , để bao ánh mắt trân trối nghẹn họng nhìn mình ?! Anh tìm em về ,chẳng lẽ là muốn cùng em tranh cãi , tự mang bực bội cho mình ?!"
Quan tâm ?! Câu nói của anh khiến cô sợ hãi , anh ta là đang tỏ tình với mìnhsao ?! Không , không đúng , lúc trước anh ta còn cùng Quan Tĩnh đi chung vớinhau , đem hết 13% cổ phần công ty tặng cho Quan Tĩnh. . . . . .
Cho dù là thích mình đi nữa , nhưng người quan trọng nhất trong lòng anh ta ,có lẽ vẫn là Quan Tĩnh.
Trực giác phụ nữ cho thấy , cô không nên tin lời của anh ta
"Lạc Ngạo Thực , không biết là anh đang có âm mưu gì , cho dù anh chưa từnggạt qua em , nhưng lời nói này , anh không cảm thấy rất buồn cười sao ?!"
"Vẫn không tin anh ?!" Lạc Ngạo Thực chau mày , ức chế thấy rõ . Đã sống đếntừng tuổi này , tỏ tình đương nhiên được coi là lần đầu tiên , lại bị cô ấyxem như dối trá ?!
Vũ Nghê chăm chú nhìn vào cặp mắt đối diện :"Thẳng thắn mà nói , nếu như khôngđể cho em bắt gặp anh cùng Quan Tĩnh ở tại nhà trọ , có lẽ bây giờ đã tin sáicổ !"
Vũ Nghê đẩy cánh tay Lạc Ngạo Thực ra , chuẩn bị rời đi.
"Đã nói , anh và Quan Tĩnh không có gì hết , tại sao em vẫn không tin ?!" LạcNgạo Thực như muốn phát điên
Vũ Nghê nghiêng đầu , mắt ửng đỏ :"Không có gì ?! Vậy anh nói đi , vì saochuyển hết 13% cổ phần công ty sang tên Quan Tĩnh ? Sử dụng thế lực của mìnhđưa cô ấy lên đảm nhiệm chức vụ buổi chiều trước đây của em ?!"
"Tưởng Vũ Hàng nói cho em biết ?! Tin tức của hắn nhanh thật !" Chuyện anh đem13% cổ phần chuyển sang tên Quan Tĩnh , còn chưa có công khai ra ngoài
Vẻ mặt anh ta không ngờ bình thản , còn nói quan tâm tới mình ?! :"Người nàonói không quan trọng , quan trọng vì nguyên nhân gì anh lại đối tốt với cô ấy?!"
Lạc Ngạo Thực hừ cười , lắc đầu một cái :"Quan Tĩnh đối với anh mà nói đươngnhiên quan trọng ——"
"Vậy anh còn dám nói không có quan hệ với cô ấy sao ?!" Câu nào của anh ta mớilà thật lòng ?!
"Vũ Nghê , tin anh , anh không phải loại người như em nghĩ , là thứ đàn ông... bừa bãi !" Anh tiến lên phía trước , bắt lấy cánh tay cô , muốn chứng tỏlời nói của mình .
"Nếu không phải quan hệ nam nữ , vậy rốt cuộc là gì ?!"
Sắc mặt Lạc Ngạo trầm xuống :"Có những chuyện , anh không muốn giải thích !"
"Miệng anh không ngừng bảo không có quan hệ , nhưng lại không muốn giải thích. Lạc Ngạo Thực , rốt cuộc em vẫn không hiểu nổi anh . Thật ra anh và QuanTĩnh có gì đi nữa , cũng không liên quan đến em . Anh cũng vậy , cũng không cóquyền quản lý tự do của em , không phải sao ?!" Vũ Nghê lạnh lùng cười , cườiđến tự chế giễu mình
Anh có chút khó chịu , lay động thân thể cô :"Phó Vũ Nghê , em là ngày đầutiên biết Lạc Ngạo Thực này sao ?! Anh là hạng người gì , không phải em rõnhất ?!"
"Không tệ , tiện đây em cũng nói luôn . Tính cách trăng hoa , kỷ lục cao nhấtmột tháng đổi mười lăm cô bạn gái . Hơn nữa đều do em phải thay mặt giải quyết, xử lý vấn đề riêng tư , đuổi các cô gái ấy đi khi anh chán chê !" Lúc đó côđang làm thư ký riêng của anh
"Sai , là mười sáu người ——" Vẻ mặt anh nghiêm túc cải chính với cô
"Chẳng lẽ em nhớ mất đi một người ?!"
"Đúng vậy , người thứ mười sáu của tháng cuối cùng khi ấy chính là em !" Gậtđầu , nắm chặt đầu vai cô , ép cô phải nhìn mình
Gương mặt Vũ Nghê ửng hồng , đầu rủ thấp xuống . Đúng vậy , lần cuối cùng khiđó , cô chính thức bẫy anh lên giường !
Lạc Ngạo Thực tiếp tục thong thả nói :"Em hiểu anh như vậy , chắc cũng nênbiết rằng ~ anh dễ dàng tỏ tình với người khác lắm sao ?!"
Đúng vậy , Anh ta ngạo mạn , chưa hề thương hoa tiếc ngọc , làm sao có thể thổlộ tâm tình cùng với phụ nữ ?!
Chỉ cần anh ta thỏa mãn , anh ta sẽ đưa ra điều kiện thưởng tiền , kim cương ,hoặc là xe hơi , thậm chí còn có biệt thự sang trọng
"Điều này cũng không nói rõ . . . . . . anh không thích Quan Tĩnh. . . . . .Trong lòng anh chứa quá nhiều hình bóng người phụ nữ khác , em chịu đựng khôngnổi !" Cô đẩy anh ra . "Hơn nữa anh cũng mới thừa nhận , Quan Tĩnh rất quantrọng với anh , thậm chí anh còn đối xử tốt với cô ấy hơn cả em !"
"Anh có sao ?!"
"Anh chuyển 13% cổ phần của đài MBS qua cho Quan Tĩnh , trong khi em chỉ mượnanh có năm ngàn vạn , anh cũng không đồng ý , đây không nói lên vấn đề sao ?!"Tuy rằng lấy tiền bạc ra so sánh là thấp hèn , nhưng đây chính là chứng cứ xácthực nhất ! [Trời ạ , 6 năm về trước mà VN còn lấy ra so sánh (.!)]
Lạc Ngạo Thực bắt đầu nổi điên , anh không biết giải thích thế nào để cho côhiểu
Anh không phản bác , khiến cô đau lòng , nhanh chóng mở cửa phòng kéo ra ——
Khi thấy người quen đứng ngoài cửa phòng , trong lòng cô càng giận ứa gan .
"Vũ Nghê , vừa hay cậu cũng ở đây !" Quan Tĩnh lúng túng cười
