Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Phó Vũ Nghê , có việc tìm em . . . . . ." Lạc Ngạo Thực mở lời khiến haingười đối diện trơ mắt đứng nhìn . . . . .
Mặc cho anh dắt mình vào trong xe , cô thơ thẩn không nói lời nào . Lạc NgạoThực nhanh chóng nhấn ga , tích tắc đã lái xe tới chi nhánh tập đoàn Lạc thị
Anh tiện tay dẫn cô vào phòng , ném mạnh về phía sofa . "Em ở đây chờ anh họpxong , lát nữa chúng ta nói chuyện !"
"Có gì cứ nói luôn đi , cớ gì bắt em chờ đợi ?!" Cô ngồi dậy , ngẩng mặt chămchú nhìn anh
Đôi tay anh nắm chặt , gương mặt vô cùng bình thản :"Phó Vũ Nghê , lá gan củaem to thật ?! Tuyệt nhiên không sợ anh nổi giận ?"
"Nổi giận ?!" Cô vờ như không hiểu , nghiêng mắt lướt nhìn . Dù mình và TưởngVũ Hàng có đi chung , hoặc là làm gì với nhau , cớ gì anh ta tức giận ?! Anhta yêu mình sao ?! Câu trả lời là không , thế thì việc gì anh ta phải nổi sùng?!
"Chẳng lẽ em không nhìn ra anh không hài lòng ?!" Anh lạnh giọng hỏi , khuônmặt vô cùng khó chịu
"Thì sao ?! Thế can hệ gì đến em ?! Nếu anh lôi em đến đây , chỉ để nói nhữnglời này , bây giờ em đã đi được rồi chứ ?!" Cô luồn qua anh , chuẩn bị bỏ đi
Vũ Nghê vừa mới bước đi , lập tức bị Lạc Ngạo Thực đè lại :"Chết tiệt , khôngngờ em dám đem Tưởng Vũ Hàng về nhà ?!"
Cô cau mày , phút chốc hiểu ra :"Lạc Ngạo Thực , anh kêu người theo dõi em ?!Thật buồn cười !"
"Theo dõi em ?! Anh không có thời gian . Nói cho em biết , nếu như em nghĩmình có thể sống chung với Lạc Dật , thì nên an phận một chút , cách xa mấythằng đàn ông khác cho anh !" Vốn dĩ thuê người theo Tưởng Vũ Hàng , chẳng mayhôm nay có người gọi điện báo lại , Phó Vũ Nghê đang ở trên xe tên này
Vừa nghe đến tin tức này , cảm giác trong đầu đã muốn nổ tung . Lập tức ngưngngay cuộc họp , lái xe đi theo bắt cô trở về
Anh dùng con trai uy hiếp , khiến cô trở nên tức giận :"Vì sao , vì sao cứ lôiLạc Dật ra để uy hiếp em ?! Động một chút là muốn chia cách em và Lạc Dật .Đừng nói là Tưởng Vũ Hàng , dù cho em có quan hệ với người nào , anh cũngkhông thể quản em . Quyền giám hộ con trai , chúng ta đều bình đẳng !"
"Nói vậy , em đang làm chuyện xằng bậy cùng với thằng khác bên ngoài ?!" Cắnrăng nghiến lợi hỏi
"Xằng bậy ?! Phiền anh khi nói chuyện lịch sự một tý . Độc thân , dĩ nhiên emphải có quyền gặp gỡ những người đàn ông khác , điều này cũng rất bình thường!" Cô tiến lên một bước , nói rất rõ ràng
"Muốn cùng người khác hẹn hò ?! Ha ha , buổi tối cùng anh ăn , ngủ , trêngiường . Ban ngày còn muốn gặp gỡ ?! Phó Vũ Nghê , thể lực của em thật quá dưthừa !" Ánh mắt anh lạnh lùng như băng , con ngươi tựa hồ xuyên thấu cắt vàoda thịt cô
"Sinh hoạt của em không cần anh phải phê bình , sống như thế nào , là quyền tựdo của mỗi cá nhân !" Lời của anh khiến cô không chỉ nổi giận , gương mặtngượng ngùng mà ửng hồng lên
Hơi thở từ trong cơ thể biến thành cơn thịnh nộ , không khí càng thêm nặng nề, khuôn ngực anh kịch liệt phập phòng . Cố gắng kìm chế cơn giận , anh mớimiễn cưỡng không kích động :"Tốt hơn là em nên ngoan ngoãn sống cùng anh , chodù có vì Lạc Dật hay không , nhất định không được qua lại cùng những thằngkhác , nhất là Tưởng Vũ Hàng , anh lại càng không cho phép !" Giọng điệu bắtđầu ghen tuông
Tại sao , tại sao lúc nào anh ta cũng đối xử ngang ngược với mình ?! Nếuchuyện này liên quan đến Quan Tĩnh , liệu anh ta có dùng giọng điệu này không?!
"Tại sao ?!"
Cô liên tục ép hỏi , khiến Lạc Ngạo Thực trở nên giận dữ :"Dựa vào mỗi tốichúng ta ngủ chung với nhau , và anh không có thói quen chia sẻ đồ của mìnhcho người khác !"
Câu trả lời của anh vốn dĩ ngang ngược , không để người khác ấm lòng :"Vậy saunày ít chạm vào em đi , đừng cố dây dưa nhau . Để em còn có cơ hội hẹn hòngười khác !"
"Nếu em dám làm trái lời anh , anh nhất định sẽ giết em !" Tròng mắt người nàođó giận đến đỏ ngầu
"Em không cần anh phải chấp thuận . . . . . ." Giọng nói tương đối kiên định ,tựa hồ nói là làm !
"Shit , anh và Quan Tĩnh không có gì. . . . . ." Cơn ghen nổi lên , Lạc NgạoThực vô tình nói ra những lời này
Trong lòng Vũ Nghê đang tức giận , dĩ nhiên không thể nghe được , chỉ nghe qualoa hai chữ ‘Quan Tĩnh’ . "Anh thích Quan Tĩnh chứ gì , anh đi mà tìm cô ấy .Phải rồi , cô ấy vừa xinh đẹp , vừa quyến rũ , đi đi , anh đi mà tìm cô ấy !"Càng nhắc đến cái tên ‘Quan Tĩnh’ , bi thương càng trỗi dậy
"Chết tiệt , đừng nói nữa , sao em cứ phải nhắc tới cô ấy !" Thanh âm bắt đầutrách cứ
"Anh đau lòng à ?! Ha ha , thật khó hiểu , nếu anh thích cô ấy như vậy , tốthơn là nên tranh thủ , không thì cô ấy lại lần nữa tự sát vì Tưởng Vũ Hàng !"
"Em sao thế hả ?! Vì sao cứ phải nói năng lung tung , không khác gì kẻ đê tiện?! Anh bảo không được nhắc tới cô ấy , em không nghe rõ hay sao ?! Có phải lỗtai em có vấn đề ?!" Lạc Ngạo Thực quát to , đồng thời đẩy mạnh Vũ Nghê xuốngghế sofa .
"Lạc Ngạo Thực , anh vì người khác mắng em ?! Còn dám bảo em đê tiện ?! Ừ , làem đê tiện , anh cũng không hơn em đâu . Biết rõ trong lòng người ta đã cóngười khác , còn cố làm phiền bằng cách chuyển cho người ta cổ phần công ty ,rất hào phóng đấy !" Cổ phần còn dám đem cho , bây giờ lại ra mặt bảo vệ . Côcảm giác được đầu óc mình trở nên trống rỗng , lưu lại là nỗi đau dằn xé trongtim . "Nếu như anh thật sự thích cô ấy , xin đừng quấy rầy em nữa , đưa concho em , em lập tức mang thằng bé đi !"
"Anh lặp lại lần nữa , anh và Quan Tĩnh , không phải loại quan hệ giống như emnghĩ !"
Không phải sao ?! Làm sao cô có thể tin ?! Không có quan hệ , cớ sao lại đốixử tốt như vậy ?! Người của Lạc gia ít nhiều cô đã từng gặp qua , đại kháiQuan Tĩnh không thể nào có cùng huyết thống với anh ta được
Rõ ràng ra tay rất hào phóng , có thể cho đi 13% cổ phần công ty , dám nói bọnhọ không có vấn đề , sao mà tin được đây ?!
"Anh không cần phải giải thích với em ! Từ bây giờ trở đi , việc của em khôngcần anh lo , đừng hòng tìm cách nhục mạ em . Có đê tiện , cũng chưa đến lượtanh trách móc !"
Lạc Ngạo Thực chợt ôm Vũ Nghê vào lòng , một tay nâng cằm cô , đè thấp gươngmặt , hung hăng hôn vào chiếc môi đỏ mọng . . . . . .
