Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Sao vậy ?!" Vũ Nghê không hiểu mở to đôi mắt , chăm chú nhìn Lạc Ngạo Thực
Anh nổi gân xanh , vẻ mặt giống như giết người :"Em đoán thử xem ?!" . Ánh mắtsắc bén liếc qua quần lót
Sắc mặt nhỏ nhắn đỏ bừng , trong lòng cứ nghĩ bản thân dơ bẩn . Không phải chứ, trước đó mình đã tắm qua rồi mà ?!
Lo sợ bất an , khiến cô đưa lưng về phía anh , tự kiểm tra thân thể . Khi thấymột màu đỏ tươi in trên quần lót , Vũ Nghê cảm giác được khuôn mặt mình nóngbừng (Thời kỳ kinh nguyệt đó mà T_T)
Trời ạ
Mất mặt quá đi
Anh vẫn không buông tha cô , dùng sức ôm chặt trong ngực :"Em dám cố ý hành hạanh , loại chuyện này anh tuyệt đối không thể bỏ qua !"
"Em. . . . . . em không có !" Trên mặt tỏ vẻ xấu hổ , trong lòng phàn nàn cựcđộ . Xem ra ông trời cũng muốn nhắc mình , không thể cùng anh ta ~~ đắm chìmthân mật . "Em . . . em phải về phòng đây !"
"Không được , tối nay phải ở lại đây , để cho anh ôm !" Lạc Ngạo Thực ngangtàng tuyên bố , đồng thời dùng cả tay chân ôm cô chặt hơn , người kia khuônmặt ủ rũ , đáng thương , không cách nào chạy trốn
"Mẹ , chúc mẹ một ngày tốt lành , công việc thuận lợi !" Mang giày xong , buộclại khăn quàng cổ , Lạc Dật mặc chiếc áo khoác đứng ở trước cửa , bái bai VũNghê
"Chúc con một ngày vui vẻ , nhớ , không được bắt nạt các bạn nhỏ khác , biếtkhông ?!" Vũ Nghê bẹo má con trai nhắc nhở
Lạc Dật cau mũi , kêu oan giải thích :"Con đâu có đánh bạn học , tại thể lựccủa bọn nó yếu thôi , con chỉ đẩy nhẹ có một cái , thế mà đã té ra đất !"
"Con còn ở đó nguỵ biện ?! Nếu con không đánh bạn học , cớ sao người ta đếnđòi tiền thuốc ?!" Đã từng thấy qua , vậy mà thằng bé vẫn chối ?!
Hoan Hoan mặc xong áo bông , chạy tới chỗ Lạc Dật nói giúp :"Mẹ , Lạc Dậtkhông có chủ động bắt nạt bạn học , chẳng qua chỉ dùng sức đẩy một cái ——"
"Hì hì , mẹ , mẹ không tin lời của con , cũng phải tin tưởng Hoan Hoan chứ !"Lạc Dật ngẩng đầu ưỡn ngực , dương dương tự đắc nói
"Vậy con cũng nên chú ý , không được dùng tay đẩy bạn như thế !" Vũ Nghê tiếptục giáo dục con trai , không muốn rơi vào hoàn cảnh phiền toái
"Nhưng ba đã dặn dò qua , không nên để người khác tiếp xúc quá gần . Vì sứcmiễn dịch của con đặc biệt yếu kém , bọn họ đến gần sẽ mang vi khuẩn lây bệnhcho con . Chỉ là muốn bảo vệ mình , nên con mới phải làm thế , như vậy cũngkhông đúng sao ?!" Lạc Dật nghi ngờ hỏi tới
"Được rồi , lên xe , ba đưa các con đến trường !" Lạc Ngạo Thực giơ cặp tàiliệu lên , đi về phía trước cửa , thúc giục hai đứa bé
Cô dùng ánh mắt lạ lùng quan sát :"Tại sao anh không muốn Lạc Dật tiếp xúc vớinhững đứa trẻ khác ?! Cải thiện phương pháp miễn dịch có rất nhiều cách , anhkhông thể làm như vậy . Hành động như thế là tự cô lập nó với bạn bè !"
"Trời đã sắp sang đông , con nít đều dễ ngã bệnh , đặc biệt là sức đề khángcủa Lạc Dật , nên chú ý một chút sẽ tốt hơn . Ừ ~ mười giờ , anh còn có mộtcuộc họp quan trọng , không nói với em nữa" Lạc Ngạo Thực vỗ vỗ đầu vai VũNghê , để cô an tâm hơn
"Nhưng . . . . . ."
Lạc Ngạo Thực cùng hai đứa bé đi ra , làm Vũ Nghê không còn cơ hội nói tiếp
Đứng ở trước cửa , cô tức giận nhìn ba người bọn họ . Ghét , bọn họ cố tìnhkhông để ý tới lời của mình , chắc là trong lòng nghĩ mình như một bà già nóinhiều
Bởi vì lát nữa có cuộc phỏng vấn , nên sáng hôm nay cô không đi đến công tytrình diện . Trở lại phòng tắm rửa mặt , sửa sang lại bề ngoài , cầm điệnthoại lên tính gọi tiểu Cao , không ngờ tiếng chuông vang lên :"Anh gọi em cógì không ?!"
"Anh để quên một phần văn kiện khác ở nhà , em vào thư phòng , thấy xấp giấymàu đen trên bàn , đem xuống dưới nhà . Một lát nữa anh sẽ nhờ trợ lý Lưu tớilấy !" Thanh âm trầm ổn , xuyên thấu truyền đến.
Vũ Nghê đi vào thư phòng , thấy xấp văn kiện trên bàn :"Chút nữa cần dùng đếnsao ?!"
"Ừm , nếu em phải đi gấp , cứ đưa văn kiện giao cho bà Vương , dặn dò lại mộttý !"
"Hay là em mang tới cho anh , lát nữa có cuộc phỏng vấn cũng gần công ty !"
"À , thế thì con gì bằng . Vả lại , người đẹp đã lên tiếng , anh tuyệt đối sẽkhông cự tuyệt !" Nụ cười đùa giỡn , nắm bắt thời cơ trêu chọc người bên đầudây kia
"Anh . . . .Nếu anh không nghiêm chỉnh , đừng hòng em mang tới !" Ngoài miệnglà oán trách , nhưng nụ cười đã toét đến tận mang tai
"Đừng. . . . . . Không đùa nữa . Em thuận đường thì cứ đem tới cho anh , trợlý Lưu còn có việc phải làm !" Giọng điệu vô cùng nghiêm chỉnh
"Vậy , trước mười giờ em sẽ mang tới !" Lát nữa cô còn phải tranh thủ về nhàlấy một ít đồ
"Sớm nửa tiếng càng tốt , dù gì cũng có thời gian luyện tập thân mật !" LạcNgạo Thực bắt đầu không đứng đắn
"Anh. . . . . . Em không đùa với anh !" Vũ Nghê trực tiếp cúp điện thoại , cứtiếp tục nữa , không biết anh ta lại muốn nói gì ?! Sáu năm rồi , không ngờanh ta thay đổi như vậy , có thể cười đùa hơn trước
Lạc Ngạo Thực cúp điện thoại , nhận lấy cà phê Quan Tĩnh đưa tới , uống mộthớp :"Không tệ , mùi vị rất ngon !"
"Dĩ nhiên , đừng quên , em được mẹ đích thân chỉ dạy !" Khóe môi Quan Tĩnhnâng lên , ngồi vào một góc salon , sau đó thăm dò :"Quan hệ . . . . . . củahai người , bây giờ rất tốt ?!"
"Cũng không tệ lắm !"
Cô nửa tin nửa ngờ , chất vấn :"Đã từng tổn thương qua , liệu cô ấy có d�buông xuôi quá khứ ?! Xác định là sẽ thích anh ?!"
Lạc Ngạo Thực bỏ tách cà phê lên khay trà , rất kiêu ngạo nói :"Em nên biếtanh có mị lực thế nào ?!Chỉ cần anh muốn , cô ấy sẽ khó cự tuyệt !" Mặc dù VũNghê chưa bao giờ nói thích anh , nhưng anh tin tưởng , sẽ có một ngày như vậy, bây giờ chỉ còn vấn đề thời gian
"Hy vọng là thế !" Quan Tĩnh thở dài , rặn ra bốn chữ . Thu hồi cảm xúc đaulòng , ngẩng đầu nhìn Lạc Ngạo Thực :". . . . . Anh định đe dọa anh ta ?! Épbuộc anh ta phải chấp nhận sao ?!"
"Cũng chưa biết chừng !" Anh lắc đầu , nói tiếp :"Mong là cậu ta sẽ không đồngý , như thế anh mới tôn trọng , ngang hàng như một thằng đàn ông !"
Nghe Lạc Ngạo Thực nói , Quan Tĩnh khổ sở cúi đầu :"Thật ra , anh không cầnthiết phải làm như vậy , làm thế khác nào hại em mất mặt . Hơn nữa , cả chuyệntình cảm mà cũng trói buộc , vốn dĩ không còn là tình cảm thật !"
