Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Lạc Ngạo Thực nhíu mày , khẽ nheo cặp mắt :"Vũ Nghê , bây giờ đã khuya lắm rồi, tốt hơn nên để thằng bé nghỉ ngơi !"
"Em không muốn . . . . . ." Lời anh nói ra càng làm cô ghét , thật muốn cãinhau với ai kia tại đây . "Anh ra ngoài trước đi , em có chuyện muốn nói cùngvới Lạc Dật !"
Lần đầu tiên thấy cô kích động như thế , hốc mắt giờ cũng ửng đỏ , căn bảnkhông nghe lời khuyên của anh , bộ dạng vô cùng ngang bướng !
"Như vậy đi , em có gì muốn nói , cứ nói . Anh chỉ đứng yên đây , bảo đảmkhông chen ngang !" Lạc Ngạo Thực lùi lại một bước chân . Sợ Vũ Nghê tiếp tụccự tuyệt , anh lập tức bổ sung :"Muốn cùng ba mẹ nói chuyện phiếm , cùng nhauở bên cạnh , là mong ước bấy lâu nay của con , phải vậy không con trai ?"
"Vâng ạ . Mẹ , mẹ có gì muốn nói , cứ trực tiếp nói với con !" Cậu bé gật đầután đồng ý kiến của ba
Vũ Nghê nhìn sang Lạc Ngạo Thực , sau đó từ từ cúi đầu :"Lạc Dật , mẹ muốn conbiết rằng , chính vì trước đây ba mẹ từng xa cách rất nhiều năm trời , bây giờkhông thể một sớm một chiều có thể ở cùng với nhau , con hiểu ý mẹ chứ ?!"
Lạc Dật bấu chặt bộ quần áo của Vũ Nghê , hai mắt mở to chất vấn :"Mẹ , vậy mẹvà ba chưa thật sự hòa hợp ?! Mẹ vẫn chưa thể yêu ba trở lại đúng không ?!"
Cô do dự nhưng vẫn gật đầu . Mặc dù anh luôn cưỡng bách , muốn chiếm lấy cô ,nhưng anh chưa từng nói qua ba chữ , anh thích em . . . Lời nói thế này , côsao có thể mở miệng giải thích với Lạc Dật đây ?
Khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành u buồn , rầu rĩ buông lỏng cổ tay áocủa cô :"Mẹ , con hiểu rồi , con đi ngủ đây !"
Cảm nhận được sự đau lòng của con trai , Vũ Nghê có chút hối hận :"Lạc Dật. .. . . ."
Chợt một đôi tay ôm lấy Lạc Dật , béo nhẹ trên hai gò má bầu bĩnh :"Con trai ,con lo lắng điều gì ?! Lo lắng ba không đủ sức hấp dẫn , không thể cưa cẩm mẹcủa con sao ?!"
"Nhưng . . . . . . Mẹ bây giờ đâu còn thích ba !" Bộ dạng thất vọng nói , trênmắt gần như ngấn lệ . "Mẹ không thích ba , nếu mẹ chấp nhận để cho người kháctheo đuổi , về sau nhất định sẽ bỏ chúng ta mà đi !"
"Nào , con trai , hãy tin ở ba . Mẹ con chẳng qua mắc chứng ngượng ngùng ,không dám nói yêu ba mà thôi !" Lạc Ngạo Thực nháy nháy mắt , sau đó tiếp tụcnói :"Lẽ nào con không biết rằng , tất cả phụ nữ trên thế giời này đều hay đỏmặt , xấu hổ hay sao ?! Ba lại đang ở trong này , làm sao mẹ con có gan mà nói?!"
"Thật không ?!" Lạc Dật nửa tin nửa ngờ
Nhìn thấy con trai vui vẻ trở lại , Vũ Nghê cũng không dám mở miệng phủ định
Anh liếc nhìn sang cô , tròng mắt tỏ vẻ nhắc nhở , em không cần nói lung tung. Anh quay sáng phía Lạc Dật , trêu ghẹo :"Con chưa nghe câu ‘nghĩ một đằnglàm một nẽo’ sao ?! Đấy , điều này tương tự như thế !"
Lạc Dật nhìn về phía Vũ Nghê , chớp mắt nói :"Mẹ , ba nói có đúng hay không?!"
"Anh. . . . . ." Cô muốn biện hộ , nhưng lại không thể nói trọn một câu .
Lạc Ngạo Thực ôm mặt con trai , để mặt cậu bé đối diện với mình :"Con thấy đấy, mẹ con là loại người như vậy . Bây giờ thử con hỏi mẹ , xem ba nói đúng haykhông , thể nào mẹ con cũng chối đây đẩy cho coi !"
"Ái chà . . . . . Vậy sao có thể chứng minh rằng mẹ rất yêu ba đây ?!" Lạc Dậtchưa an tâm lắm , cứ sợ mẹ mình đột ngột biến mất
"Chậc , chứng minh thế nào ?! Hay là . . . . . ." Môi mỏng của anh ghé sát lỗitai Lạc Dật , lặng lẽ nói
Vũ Nghê đứng ở một bên , chỉ nhìn thấy nụ cười trên mặt Lạc Dật , lại khôngnghe rõ bọn họ nói gì
"Vâng ạ . . . . . . vậy . . . ba cố gắng lên nha !" Lạc Dật khoác tay lên cổba , sau đó hôn mạnh một cái vào má
Anh để mặc con trai hôn mình , tiếp đến vỗ nhẹ cái mông nhỏ bé :"Được rồi ,lúc này cần phải đi ngủ , đúng chứ ?!"
Cậu bé quả nhiên ngoan ngoãn gật đầu , mỉm cười nói :"Ba , mẹ , ngủ ngon ạ !"
Sau khi đi khỏi phòng ngủ con trai , cô mới quay mặt nhìn anh xin lỗi :"Đángra em không nên hành động như thế !"
Anh trầm mặc nhìn cô hồi lâu , vỗ nhẹ bả vai mảnh khảnh :"Lạc Dật là một đứatrẻ nhạy cảm , từ từ em sẽ thích ứng . Em thường bảo anh tước đoạt quyền lợilàm mẹ của em , chỉ riêng điều này , em cũng không cần nói lời xin lỗi , lẽ rangười đó là anh mới đúng !"
Mặc dù anh tự đùng đẩy trách nhiệm tội lỗi về mình , nhưng cô vẫn cảm thấymình có lỗi trong chuyện này nhất :"Đều tại em cả !"
Lạc Ngạo Thực nở nụ cười , khoác lên bả vai cô :"Vũ Nghê , dù em luôn cho rằnganh trêu chọc em , hoặc là , lợi dụng em chăng nữa , anh cũng nói ra suy nghĩcủa mình . Bản thân anh rất muốn cùng em hòa hợp trở lại , để chúng ta có thểtrở thành một gia đình thật sự !"
Từng lời của anh khẽ chạm nhẹ vào trái tim cô , cô dửng dưng nghi ngờ nhìn:"Anh. . . . . . anh nói sao chứ ?!"
"Ha ha. . . Anh nói cái gì , em là người phải nghe rõ nhất !" Anh chuẩn bịxoay người đi , sau đó quay lại nhìn cô
"Vì sao có thể như thế ?! Em . . . . . . anh có thể chấp nhận sao ?!" Quên mấtche dấu cảm xúc , cô bật miệng hỏi lại
Lạc Ngạo Thực cau mày , bất lực phàn nàn :"Đừng luôn đề cập đến chuyện quá khứ, được chứ ?!"
"A , phải rồi . Ngựa khôn không nên quay đầu gặm cỏ (*) , vậy nên nhìn tớiphía trước tốt hơn !" Cô xúc động giả giọng anh trêu ghẹo , che dấu phiền muộntrong lòng
(*) Trước hết , người nói câu "ngựa khôn thì không quay đầu lại ăn cỏ" , phảichịu trách nhiệm rất lớn đối với sự bất đắc ý và bi kịch của rất nhiều người .Câu nói đó làm cho người ta thiếu mất không gian để quay trở lại , tự mình lấphẳn đường đi của mình (Đại khái là con ngựa cho dù có quay đầu cũng không còncỏ ngon)
"Nhưng chỉ sợ cỏ trước mặt lại không phù hợp khẩu vị , đến lúc đói chết thìsao ?!"
"Em ư , em là động vật ăn tạp , chỉ cần có thể lấp đầy dạ dày của mình , khôngnhất thiết phải là cỏ đâu nha !" Thâm ý sâu xa của cô lại là một suy nghĩ khác, thật ra cô muốn nói bản thân mình chỉ muốn một mực đi quanh ‘một gốc cây cỏ’, từ khi cô mười hai tuổi đến lúc cô hai mươi bảy tuổi , cô vẫn chưa hề đổiqua một món ăn lạ !
Vẻ mặt anh ngạc nhiên , sau đó cau mày :"Nếu như ngay cả phụ nữ của mình ,mình cũng không giữ được , chẳng biết sau này làm sao nhìn mặt con trai . Đãthế cô ấy còn là động vật ăn tạp , gặp ai cũng táp , chẳng lẽ cả người đồngtính cũng không bỏ qua !"
"Ghét , em nói muốn tìm người đồng tính hồi nào ?! Anh đừng ăn nói lung tung!" Vũ Nghê tức giận đánh Lạc Ngạo Thực một cái , trong lòng còn gầm gừ nhẹ ,ai biểu anh ta dám nói bậy
Anh để mặc cô đánh mình , sau đó kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn :"Ừ , đến thư phòngcủa anh . Anh cho em xem một ít đồ của Lạc Dật . . . . . ."
"Bây giờ sao ?! Có muộn lắm không ?!"
"Mới chín giờ rưỡi thôi mà !" Nói chuyện đồng thời dắt cánh tay cô kéo vào thưphòng
