Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Anh không cảm thấy những hình chụp tại studio đều làm người ta đáng yêu hơnsao ?! Hơn nữa trang phục ở đó đều đã xử lý sạch sẽ , làm sao không vệ sinhđược !"
"Vậy à ?! Nhưng anh vẫn không thích chút nào . Lạc Dật cũng đã trưởng thành ,bây giờ nói tới không phải quá muộn rồi sao !"
Lạc Dật yêu dấu hai mươi hai tháng , đã biết gọi ‘mẹ’ , càng nhìn lại càngkhiến lòng cô chua xót , sống mũi có chút ửng hồng . Cô ngẩng đầu , dùng ánhmắt trách cứ :"Vì anh nhẫn tâm , em mới không được nghe thằng bé gọi mẹ !"
"Anh biết lỗi rồi . . . . ."
"Xin lỗi cũng không ích gì , thời khắc này , em vẫn chưa thể chấp nhận !" VũNghê nức nở nói , hiện tại cũng lười nhìn anh ta
Chợt trong phòng vang lên tiếng cười ‘khúch khích' , bàn chân nhỏ nhắn chạytrên sàn nhà , phát ra thanh âm ‘bành bạch’
Vũ Nghê nhìn theo tiếng cười , thân thể lập tức bất động , cô rưng rưng nướcmắt , nhìn vào màn ảnh phía trước ——
Cậu bé trong bộ quần áo cụt ngủn , chạy nhảy lạch bạch bằng chân không . Trênmiệng há thật to , lộ ra mấy cái răng nho nhỏ , nước miếng chảy dài xuống cằm, gương mặt hướng về phía ống kính , không ngừng cười 'khanh khách' :"M. . . .mẹ . . . . m. . . .ẹ . . . ."
Tuy Lạc Dật phát âm không rõ ràng , nhưng cô vẫn biết thằng bé đang gọi chữ‘mẹ’ . Vũ Nghê nắm chặt cổ áo trước ngực , xúc động rơi lệ
Lạc Ngạo Thực ấn vào nút điều khiển ti vi , mở lên đĩa VCD có hình Lạc Dật .Nhìn vào màn hình lớn trước mặt , anh hạ thấp giọng nói :"Sau khi trải quacuộc phẫu , thằng bé chậm phát triển hơn . Đối với một đứa trẻ bình thường , ởtháng thứ tư đa phần đều sẽ biết lật , nhưng Lạc Dật thì khác , phải đếnkhoảng chín tháng sau , nó mới học được động tác này . Từ những động tác cơbản cho đến việc đứng dậy , sau này là cả đi bộ nữa , đều chậm hơn những đứatrẻ khác . Năm thằng bé được hai mươi hai tháng tuổi , rốt cuộc cũng mở miệngnói . . . . . Những thước phim đều được lưu trữ trong đây , em cứ từ từ mà xem!" Lạc Ngạo Thực đưa hộp điều khiển bỏ vào tay Vũ Nghê , xoay người chuẩn bịxử lý việc riêng .
Nhìn Lạc Dật trên màn hình lớn , cô cảm thán không biết đối mặt với anh thếnào ! Muốn hận cũng không hận được , rõ ràng anh ta chu đáo như thế , từng lytừng tý chăm sóc Lạc Dật , hơn nữa còn rất cẩn thận ghi chép kỷ niệm lúc nhỏ .. . . . .
Tiếng cười non nớt trên màn hình lớn kéo cô trở về thực tại . Từ những bứchình trong cuốn album có thể thấy được , anh ta đã mang theo Lạc Dật đi quarất nhiều quốc gia , rất nhiều thành thị nổi tiếng . Hình ảnh đáng yêu củathằng bé cùng những người bạn với nhiều màu da khác biệt , giỡn hớt , vui cười, đều lưu lại tất cả trên ống kính kia
"Anh thường mang Lạc Dật đi du lịch sao ?!"
Lạc Ngạo Thực di chuyển con chuột , nhìn chằm chằm vào máy vi tính , cũngkhông quay sang cô , chỉ ừm một tiếng
"Không phải vài năm trở lại đây , anh đều bận rộn công việc hay sao ?!" Anh talà doanh nhân lớn , vì sao có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy ?! Cả thảy làhơn hai mươi quốc gia , làm sao có thể ?!
"Internet rất phát triển , hơn nữa anh có rất nhiều cộng sự ưu tú !" Lưu loáttrả lời , ý tứ nói ra rõ ràng
Lạc Dật đã được đi học , cũng có người đưa đón tới trường . Nói vậy , chẳng lẽ, anh ta bây giờ mới có thời gian rãnh rỗi để quản công việc của mình ?!
Một hồi chuông điện thoại vang lên , Lạc Ngạo Thực dùng anh văn giao tiếp . .. . .
Vũ Nghê nhấn nút tạm ngừng , tự động thối lui khỏi thư phòng !
"Cô chủ !"
Giọng nói quen thuộc khiến cô lập tức xoay người , một bóng dáng đập vào tầmmắt :"Bà Vương , bà . . . . . bà có khỏe không ?!"
Bà Vương gật đầu , chỉ nói :"Tôi rất khỏe . Cô chủ , cô càng ngày càng đẹp ,tôi có nhìn thấy cô trên tivi , rất thành thục !"
"Không , bà Vương . Tôi bây giờ không còn là 'vợ của anh ấy nữa' , đừng gọitôi như thế , tôi thật khó thích ứng. . . . ."
"Thật khó sửa , trong lòng tôi luôn nghĩ , cô lúc nào cũng là vợ của tiên sinh!"
Vũ Nghê lắc đầu , giải thích cặn kẽ :"Đã ly hôn rồi , chỉ là vợ trước mà thôi!"
"Nói thế nào nhỉ , cô trở về thật là tốt quá , tiên sinh và tiểu Dật giờ đâyđã có người chăm sóc !" Lúc nói chuyện , ánh mắt bà Vương hàm chứa xúc động:"Là cô không biết thôi , cho tới nay đều do tiên sinh một tay chăm sóc LạcDật . Công việc có bận rộn mấy , tiên sinh cũng không nhờ đến người khác , quảthật không dễ dàng gì !"
"Không phải Lạc Dật có người trông nom sao ?!" Vũ Nghê thuận miệng hỏi
"Đó chẳng qua là người đưa đón đến trường . Từ khi Lạc Dật ra đời đến giờ ,đều do tiên sinh một tay chăm sóc !"
Lời này khiến Vũ Nghê tỏ vẻ nghi ngờ , chẳng lẽ người của Lạc gia đều khôngquan tâm ?! "Vậy , bà nội của thằng bé đâu ?! Không phải trước đây bà ta rấtmuốn cháu trai này ?!" Vũ Nghê nhỏ giọng hỏi tới , kèm theo ánh mắt thăm dò .Lạc thái phu nhân đã từng gấp gáp bồng cháu , vì sao có thể cam lòng để LạcNgạo Thực mang theo cháu trai của mình đi du lịch khắp nơi ?! Hơn nữa còn đemthằng bé di cư đến thành phố này ?!
". . . . . Thật ra , bà chủ chưa từng để ý Lạc Dật , đều do tiên sinh một mìnhchăm sóc !"
"A , tại sao vậy ?!" Điều này càng làm cho cô ngờ vực , rõ ràng Lạc Dật là đứacháu trai đích tôn , bọn họ vì sao không thích ?! Bởi vì Lạc Dật bệnh tim bẩmsinh ?! Dù cho thân thể cháu mình không tốt , người như Lạc gia chẳng lẽ cũngmuốn bỏ mặc ?!
Không , không đúng . Mẹ chồng của cô là người ích kỷ , có lẽ bà ta không thíchcháu mình bệnh hoạn
~Ý thức được điều này , trái tim cô càng ức chế , đau thương hiện rõ trên mặt
"Hơn nữa. . . . . cô chủ , chắc cô không biết . Nhiều năm qua rồi , tôi cũngkhông thấy tiên sinh dẫn bạn gái về nhà . Bây giờ mới thấy tiên sinh đem côtrở lại , tôi nghĩ . . . . . trong lòng tiên sinh ắt hẳn vẫn còn hình bóng củacô !" Quản lý Vương làm bộ lơ đãng nói.
"Bà Vương , bà sai rồi . Anh ta có qua lại với phụ nữ hay không , tôi vẫn đếmđược vài người cơ mà !" Vũ Nghê cười nói , nhưng trong lòng cũng rất buồnphiền . Xem ra , anh ta rất biết giả vờ , đến cả bà Vương còn bị lừa gạt !
Bà Vương hạ khóe miệng , bất ngờ nói ra tâm tình :"Tôi lại cảm thấy không phải. Ngoại trừ tiên sinh mang theo Lạc Dật du lịch khắp nơi , hầu như tối nàotiên sinh cũng trở về nhà , thể nào lại có bạn gái cho được !"
Nghe bà Vương nói khiến cho Vũ Nghê có chút ngạc nhiên . Anh ta thật sự thayđổi vậy sao ?!
