Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Hai ngày nay , anh hơi bận. . . . ." Người nào đó ra sức hùng biện
"Là anh miễn cưỡng , nếu anh thật sự bận rộn , đã cho người khác đón thằng bévề rồi . Chuyện này mà anh cũng cần nhúng tay vào ư ?! Trước đây chẳng phảiđều có người đưa đón Lạc Dật đó sao . Nếu anh không có thời gian , vậy em sẽđi đón !" Cô hào hứng đâm chọt lý do
"Không hổ danh là nữ phát thanh viên nổi tiếng , nói tới nói lui lưu loát‘cạch cạch’ giống như một khẩu súng tra tấn người ta . Căn bản không để ngườita cãi lại !" Nói xong , anh thừa cơ hội mút nhẹ môi cô
"Anh không được hôn em !" Cô lấy mu bàn tay chùi miệng , cố gắng xóa đi mùi vịcủa anh
"Em không thể lau đi như vậy , đây cũng là một bài thực tập !" Anh ngăn cản ,đè cánh tay cô lại :"Em và anh bất đồng quan điểm , thế này sẽ bị phát hiện .Ở trước mặt bọn nhóc , nếu như chúng ta không tỏ vẻ thân mật , bọn nhóc thểnào cũng sẽ cảm thấy kỳ quái !"
Sức thuyết phục của anh khiến cô phải đầu hàng , tại sao những gì anh ta ranói ra đều đúng quá vậy ?! "Thế , khi nào anh đem con về ?! Không phải anh lạigạt em nữa chứ ?!"
Lạc Ngạo Thực ngưng mắt nhìn Vũ Nghê , cánh tay vẫn như cũ , khoác lên đầu vainhỏ bé :"Em thử suy nghĩ xem , anh chưa bao giờ gạt qua em . Duy nhất chỉ làtrước khi phỏng vấn , anh tặng em một đống truyện cổ tích . . . . ."
"Cuối cùng anh đang muốn nói điều gì ?!" Cô cắt đứt lời anh
Mỗi lần nghe anh nhắc tới , cô gần như bực bội . Bao nhiêu năm kinh nghiệmphỏng vấn , đều bị anh đùa cái một , đến nỗi hôm đó cô phải bẽ mặt với nhiềuđồng nghiệp trong đài . Phỏng vấn không những thất bại , còn bị đưa vào miệngsói . Chuyện này trải qua như một sỉ nhục trong đời , căn bản cô không muốnnhớ
"Theo lý thuyết mà nói , anh không có lừa gạt em , em vì cái gì mà không tin?! Rõ ràng là em nói oan cho anh !" Bắt đầu đòi lại công bằng
Nếu mà nghiêm túc suy nghĩ , đúng là anh ta thật không có lừa mình :"Anh luônnói rằng mình bận công việc , chẳng phải lúc này anh đang cùng em hàn huyên ,vì sao không mang thằng bé trở lại ?! Nếu anh không phải lừa gạt em , cho mộtlời giải thích hợp lý đi !" Vũ Nghê ngay thẳng chất vấn
Lạc Ngạo Thực từ trên bàn trà lấy ra điếu thuốc , anh ấn bật lửa , sau đó đốtlên
Vũ Nghê nghiêng đầu , có chút mê mẩn động tác hút thuốc này . Cô rất ghét mùithuốc lá , nhưng mà không thể ghét cái hơi thở thuốc lá từ anh ——
Tư thế hút thuốc của anh vô cùng thanh lịch , phải nói là cô rất thích ngắmnhìn !
Cô vẫn nhớ như in cái ngày khi nhỏ , lúc cô vừa tròn mười hai tuổi , ánh mắtđắm đuối quan sát động tác hút thuốc của anh
Lạc Ngạo Thực nhăn đầu lông mày , có chút phiền não , từ từ phà ra làn khói mờảo :"Hai ngày nay Lạc Dật bị cảm , cần phải dưỡng bệnh . Chỉ cần em chịu đựngchờ thêm vài ngày , anh sẽ lại đưa thằng bé trở về !"
Cô níu lấy quần của anh , lo lắng hỏi :"Cảm mạo ư ?! Cơ thể của thằng bé rấtyếu sao ?!"
Anh nhìn cô một hồi lâu , sau đó lên tiếng :"Đúng vậy , sức miễn dịch của LạcDật rất kém !"
"Có rất nhiều loại thực phẩm cải thiện miễn dịch , anh cho thằng bé dùng chưa?! Sức miễn dịch kém là do không vận động nhiều , thường xuyên thiếu tập thểdục . Còn có. . . . ." Vũ Nghê bắt đầu suy nghĩ , bày cách xử lý trường hợp
"Đã cố gắng thử qua , nhưng tất cả đều vô dụng !" Lạc Ngạo Thực vờ như bìnhthường , nhưng mà động tác hút thuốc rõ ràng kỳ lạ
"Không sao , về sau đã có em rồi , em nhất định chăm sóc Lạc Dật thật tốt .Trẻ em có sức miễn dịch kém , về sau sẽ ảnh hưởng sức khỏe rất nhiều . Khôngđược , em phải cố gắng để con luôn luôn khỏe mạnh . Dáng dấp thằng bé sau nàychắc hẳn cao to , trình độ học vấn chắc cũng tài trí hơn người. . . . . Tuyệtđối sẽ vào được trường học hàng đầu !"
Vũ Nghê bắt đầu tưởng tượng , đặc biệt cô không để ý đến khuôn mặt người đốidiện , biểu hiện nặng nề thấy rõ
Chợt Lạc Ngạo Thực từ ghế salon đứng lên , tâm tình có chút chán nản :"Em lothu xếp đồ đạc , anh còn có việc xử lý , phải qua thư phòng một chút !"
"Vâng , vậy. . . . . Lạc Dật , anh đừng quên đó , mau sớm đưa thằng bé về !"Vũ Nghê đứng lên , nhắc nhở
"Anh biết rồi , em cứ yên tâm !" Dừng bước , nghiêng người sang nhìn cô . "Nóirồi , anh sẽ không lừa gạt em !"
"Vậy. . . . ." Vũ Nghê bối rối ngắm nhìn xung quanh , sau đó gấp tay để trướcphần bụng :"Trong này có hình Lạc Dật lúc nhỏ hay không ?! Em muốn xem !"
"Có , đều nằm ở thư phòng . Bằng không , em qua bên đó một lát , anh tìm choem !" Lạc Ngạo Thực đề nghị , trên mặt lộ ra nụ cười , không như vẻ mặt thâmtrầm trước đó
Thông qua khe hở bàn trà và ghế salon , Vũ Nghê chậm rãi bước ra , còn chưakịp chờ đến anh , bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay to lớn chỉ chỉ :"Nhanh ,nói cho em biết , thư phòng của anh ở đâu ?! Ở bên trái sao ?!"
"Không phải , là ở lầu ba phía tây !" Lạc Ngạo Thưc đi ở phía sau , lắc đầumột cái , mặc cho cô dắt đi . . . . .
Vũ Nghê ngồi ở trên giường , đôi tay run run mở ra album . Từng tấm ảnh từ khicậu bé còn đang mặc tã cho đến lúc bước vào lớp 1 . Đau trong lòng , cay trênmắt , chỉ vài giây sau , nước mắt đã tràn đầy mi
Nhìn những hình ảnh trong đó , đoán chừng lúc này Lạc Dật ra đời không lâu .Trên phần album còn có dòng chữ 'Lạc Dật yêu dấu , ra đời đã được mười haingày’
Là Lạc Ngạo Thực , đây là chữ viết của anh ta , cũng không thể ngờ , anh talại tỉ mỉ thế này
Thì ra lúc thằng bé vừa mới chào đời , đã mập mạp , đáng yêu như vậy , nhìnvào chỉ muốn cưng nựng mà thôi . . . . . Cô lưu luyến ở trang thứ nhất , nhưngcũng không muốn chậm chạp mở trang thứ hai
Trong nháy mắt Lạc Dật đã trưởng thành , trong hình con trai của cô còn đangbập bẹ đứng thẳng , bên tay còn cầm một món đồ chơi . Thằng bé mặc bộ quần áomàu lam , chất liệu bằng bông , nhìn gầy đi rất nhiều , nhưng mà vẫn cười vuivẻ , còn khéo léo khoe ra má lúm đồng tiền
Xem một loạt hình ảnh trong cuốn album , cô mới chậm rãi nhìn xuống dòng chữghi chép phía dưới ‘Lạc Dật yêu dấu , hôm nay đã được một tuổi’
Vũ Nghê tham lam lật giở từng trang , nháy mắt đã hai mươi hai tháng , Lạc Dậtđã biết gọi ‘mẹ’ . Vào lúc cậu bé được hai mươi bốn tháng tuổi , đã tự mìnhcầm thìa ăn cơm. . . . . Anh đều ghi chú lại cả , khiến cô vô cùng cảm động
Những hình ảnh này làm cô cảm nhận , dường như mình đang từng bước dõi theothằng bé , nước mắt dọc theo phần cằm , không ngừng chảy xuống . . . . .
